Ngũ Tiên Quan vẫn giống như lúc trước vậy, đi vào đại điện liền thấy tượng năm đại tiên ngồi trang nghiêm thần án, tượng xà tiên lúc trước bị rơi vỡ cũng được sửa chữa lại một lần nữa. Nhưng từ sau khi cậu họ chết ở chỗ này, nhóm thôn dân cũng rất ít khi tới cúng bái, cho nên trong đại diện phủ đầy tro bụi, trên tượng thần cũng giăng đầy mạng nhện. Không biết bây giờ còn bao nhiêu nơi thờ phụng năm đại tiên, năm đại tiên dân gian xưng là ‘Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi’, theo thứ tự là hồ tiên (hồ ly),hoàng tiên (chồn),bạch tiên (con nhím),liễu tiên (rắn),hôi tiên (con chuột). Nếu lão đạo Dương Hồ Tử nói thật, vậy con rắn quấn người cô là liễu tiên trong năm đại tiên. Bởi vì nhiều người thu dọn, Ngũ Tiên Quan nhanh chóng rực rỡ hẳn lên, cống phẩm được đặt chỉnh tề trên hương án, lô đỉnh giá cắm nến cũng được đặt xong hết. Cô bị người ta lôi kéo đến trước hương án, thôn dân vây xung quanh kêu lên ầm ĩ. Sau đó thôn trưởng bảo cô lạy ba cái với tượng thần xà tiên, liền tính là kết hôn, sau đó những thôn dân nhốt cô một mình ở Ngũ Tiên Quan liền rời đi. Cô nghĩ thầm chuyện này cũng quá qua loa rồi! Tốt xấu gì cũng là xà tiên, một chút cảm giác nghi thức cũng không có. Ban đêm cô vừa dựa vào hương án ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ cô che khăn voan đỏ, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện vui cười. Vén khăn voan lên, cô phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc giường lớn bằng gỗ lim cổ kính, màn che đỏ thẫm từ trên đỉnh buông xuống mặt đất, ở cùng một chỗ với thảm nhung trên giường tầng. Những nơi khác nói một cách tương đối là khá đơn giản mộc mạc, trên cái bàn đỏ tươi bầy đủ loại hoa, trên bàn ngọn lửa của đèn long phượng đung đưa, làm cho toàn bộ mọi thứ trong phòng có vẻ quỷ dị lại quyến rũ. Cô nghi ngờ đánh giá căn phòng này, vô cũng rõ ràng đây là một tân phòng ở cổ đại, mà cô lại là tân nương, nhưng nếu cô nhớ không lầm, không phải cô vừa thành hôn với con rắn đó ở Ngũ Tiên Quan rồi sao? Sao bây giờ lại thành hôn nữa? Đúng lúc này cửa phòng được người ta đẩy ra, đột nhiên trước mặt sương khói lượn lờ, cô nhìn thấy một người từ trong sương khói đi tới, đến gần mới thấy rõ khuôn mặt của anh. Người đàn ông mặc quần áo màu đen, khuôn mặt như vẽ, môi mỏng hé mở, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng, trong lòng cô rung động, lại cảm thấy người đàn ông này rất đẹp, nhìn đôi mắt anh cũng không nhịn được có chút si mê. - Anh là ai? - Anh là chồng em! Vợ à. Người đàn ông nhếch khóe miệng cười xấu xa, cô lại không có tiền đồ nhìn đến thất thần rồi. Ai? Chồng sao? Hình như cô vừa nghe thấy được… - Chồng sao? Anh nói người kết hôn với tôi chính là anh sao? Làm sao có thể? - Chồng của tôi phải là con rắn, tính tình còn không được tốt lắm, tôi thấy bộ dạng anh da thịt non mềm, tốt nhất là đừng trêu chọc con rắn đó. - Hả…? Tính tình không tốt sao? Không biết người đàn ông đi tới trước mặt cô lúc nào, gần đến mức cô có thể nhìn thấy bóng mờ trong đôi mắt dưới lông mi thật dài của anh, đồng thời cô còn ngửi được mùi hương thơm mát quen thuộc, nhất thời cô cả kinh, mùi hương này… - Anh là… - Xem ra trí nhớ của vợ không tốt rồi, mới hỏi xong lại hỏi lại câu này. Người đàn ông nói xong lại đến gần cô hơn một chút, một tay nắm lấy eo cô, một tay cởi quần áo cô ra: - Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, vợ à, chúng ta đừng nên lãng phí. Trong chớp mắt khi quần áo cô được cởi ra một dòng khí lạnh chui vào cần cổ cô, cô cũng lập tức tỉnh táo lại: - Anh là con rắn đó? Cô đẩy người đàn ông ra, bối rối cầm lấy quần áo che kín mình lại: - Là anh giết lão đạo sĩ? - Đạo sĩ đó tốt bụng gả em cho anh, vì sao anh phải giết ông ta? - Không phải anh làm sao? Cho dù lão đạo sĩ không phải anh giết, cậu họ tôi chết anh không thoát khỏi liên quan đâu. Nhìn con rắn lớn biến thành hình người, sợ hãi trong lòng cô giảm bớt không ít, nói cũng nhiều hơn. Dường như con rắn lớn đã mất kiên nhẫn, ôm lấy cô đặt trên giường lớn bằng gỗ lim: - Bây giờ lại nói những chuyện này, vợ à, em không thấy như vậy vô cùng sát phong cảnh sao, tuy cậu họ em vì anh mà chết, nhưng cũng không phải do anh gây nên. Nói xong con rắn lớn lại tiếp tục cởi quần áo của cô, động tác vô cùng thành thạo. Nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn, làm sao có thể? Ngoại trừ anh ta ra còn ai hại chết cậu họ và lão đạo sĩ Dương Hồ Tử chứ? - Chuyên tâm một chút. Hơi thở lạnh lẽo phun lên mặt cô, cô nhìn con rắn lớn gần trong gang tấc: - Chuyện đó… Bây giờ tôi đang mang thai con của anh, anh không thể… Chuyện đó… - Yên tâm, đứa bé của anh không yếu ớt như vậy. Một đêm này, con rắn lớn vô cùng dịu dàng, thậm chí cô còn xuất hiện ảo giác, cảm thấy con rắn lớn trong vô số ác mộng không phải người đàn ông trước mặt. Sau khi tỉnh lại, cô vẫn dựa vào bên cạnh hương án Ngũ Tiên Quan như cũ, quần áo cũng ăn mặc chỉnh tề, chỉ là trong tay có thêm một viên ngọc thạch màu mực, mặt trên có hình một con rắn: - Lại nằm mơ sao? - Vợ à, em còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với anh không. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói trong veo mà lạnh lùng quen thuộc, cô sợ tới mức ném ngọc thạch trong tay ra ngoài, cô có thể nằm mơ giữa ban ngày từ lúc nào thế? - Công lực của anh bị hao tổn, không thể biến hóa thành hình người, tạm thời phải ở trong ngọc thạch này. Vợ đừng có mà có ý tưởng ném ngọc thạch xuống, mặc kệ em ném như thế nào, ngọc thạch đều quay về bên cạnh em thôi. Đây là lần đầu tiên con rắn lớn xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô nhặt ngọc thạch trên đất lên, sau khi biết anh ta không thể biến thành hình người liền cứng rắn hơn nhiều: - Lúc trước sở dĩ tôi đồng ý với anh, là vì anh nói sẽ bỏ qua cho tôi. - Đương nhiên là anh sẽ bỏ qua cho em. Con rắn lớn không cho là đúng: - Không phải bây giờ anh bỏ qua cho em rồi sao? Tối hôm qua anh cũng không làm bất luận chuyện gì tổn thương em, hơn nữa biểu hiện của anh cũng khiến em hài lòng, không phải sao? Cô không có ý này: - Tôi nói bỏ qua cho tôi là muốn anh rời khỏi cuộc sống của tôi cơ. - Chỉ sợ quá muộn rồi, bây giờ em đã là vợ của anh, cả đời này đều in dấu ấn ký của anh rồi, em cũng biết làm trái giao hẹn với yêu tiên sẽ có kết cục gì rồi đó? Bỗng nhiên ngọn nến trên hương án vụt tắt, cô cảm thấy có một cơn gió lạnh yêu ma thổi từ khe cửa vào trong, đột nhiên không khí trở nên vô cùng quỷ dị, xem ra bất luận cô làm cái gì đều không tránh thoát lòng bàn tay con rắn này… Chuyện con rắn lớn bảo cô làm chính là đi đến một biệt thự cổ lấy giúp anh ta một thứ gì đó, cô từng nghe nói về biệt thự cổ đó, trên ngọn núi sau Ngũ Quan Tiên, là một biệt thự có ma, nghe nói mấy năm nay có người lỡ tiến vào biệt thự cổ đó liền không ra được, còn biệt thự cổ đó được xây vào lúc nào, chủ nhân là ai, có rất nhiều cách nói, ai cũng không biết cái nào là thật. Dưới sự hướng dẫn của con rắn lớn cô vất vả khó khăn tìm được biệt thự cổ đó, xung quanh ngôi nhà đầy cỏ dại, sư tử bằng đá ở trước cửa ngã trên đất, còn chưa đến gần đã cảm nhận được oán khí rất nặng. Mơ hồ nghe thấy tiếng người ca hát trong ngôi biệt thự cổ, cô sợ tới mức dừng bước không lám tiến về phía trước nữa, dường như con rắn lớn cảm nhận được cô lùi bước: - Yên tâm đi, không sao. Đương nhiên anh sẽ nói như vậy rồi, nếu anh nói có sao cô nhất định sẽ không đi vào: - Bên trong thật sự có quỷ sao? - Em là vợ của tôi, bọn họ không dám làm gì em đâu. Cô tạm thời tin lời con rắn này nói, cẩn thận đến gần của lớn loang lổ sơn trước biệt thự cổ, sau đó ‘Két…” một tiếng, cô nhìn thấy cảnh tượng trong biệt thự cổ rất rõ. Trên đất đầy đầu lâu trắng hếu, trong chớp mắt khi cửa lớn mở ra cô ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm, cô phải lớn gan lắm mới ép buộc mình không đạp vào cửa. - Đi qua cánh cửa phía trước, em sẽ thấy một từ đường, anh muốn đồ ở trong này. Cô cẩn thận tránh khỏi những cái đầu lâu, sợ mình sẽ giẫm lên trên: - Các vị cô dì chú bác cháu trẻ người non dạ, ngàn vạn lần đừng quấn lấy cháu… Một đường nói mãi đi vào từ đường, có bảy bài vị được đặt trên từ đường, con rắn nói thứ đó để ở đằng sau một bài vị nào đó. Cô dựa sát vào hương án cầm lấy bài vị mới chuẩn bị tìm thử xem, phía sau nổi lên một cơn gió mạnh, tro bụi trước mặt bay lên, cô nhanh chóng che mắt lại, lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: - Huyền Dạ đại nhân, cuối cùng người cũng đến rồi. Cô quay đầu lại thấy một người phụ nữ mặc áo trắng như tuyết đứng ở nơi đó, mái tóc đen tuyền như thác nước rối tung ở sau người, trên mặt là trắng xanh không bình thường, lúc này thấy một người phụ nữ như vậy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô ta không phải người, tay cầm bài vị của cô hơi run run. Người phụ nữ mặc áo trắng lại tiếp tục nói: - Hi vọng Huyền Dạ đại nhân nhớ rõ giao hẹn giữa hai chúng ta, trả lại công bằng cho 33 mạng người trong phủ chúng tôi. - Yên tâm. Lúc này giọng nói của con rắn lớn truyền ra từ ngọc thạch. Con rắn lớn tên là Huyền Dạ sao? Xem ra anh ta và nữ quỷ này quen nhau, hơn nữa giữa bọn họ còn có bí mật không thể cho ai biết, sau khi chắc chắn nữ quỷ này sẽ không tổn thương cô, nhất thời cô yên tâm không ít. Nữ quỷ nói xong chuyện của mình, lúc này mới chú ý tới cô: - Đây là người phụ nữ Huyền Dạ đại nhân chọn sao? Người phụ nữ mặc áo trắng đánh giá cô một lúc lâu, ý vị thâm trường nói: - Sau này chỉ sợ người phụ nữ này là một phiền phức, đại nhân nên bảo vệ tốt chính mình. Sau đó người phụ nữ này biến mất rồi. Dám nói xấu cô trước mặt cô, hảo cảm của cô dành cho nữ quỷ này không còn trong chớp mắt. Bên trong bài vị có một cái hộp nhỏ điêu khắc tinh xảo, cô cầm ở trong tay tò mò nhìn: - Trong này là cái gì thế? - Chân thân của anh. Vừa nói xong, người đàn ông mặc quần áo màu đen đêm qua xuất hiện trước mặt cô: - Cảm ơn vợ đã lấy lại tự do cho anh. Nhất thời cô cảm thấy mình lại tự đào một cái hố cho mình, còn nghĩa vô phản cố* nhảy vào trong đó. *: làm việc nghĩa không được chùn bước. Rời khỏi biệt thự cổ không lâu, nửa đường cô gặp một người đàn ông trung niên xấu xí, ông ta đứng dưới một gốc cây vẫy vẫy tay với cô: - Lại đây! Tuy con rắn lớn đã có thể biến thành hình người nhưng còn rất yếu, vẫn nằm trong ngọc màu mực như trước, cô đợi anh ta một lúc lâu cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì, cô nhìn người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện không khỏi có chút sợ hãi. Tất nhiên là cô không dám qua đó, nhìn xung quanh yên tĩnh đến mức kỳ lạ, cô nhanh chóng cúi đầu bước nhanh về phía trước, chỉ là còn chưa đi được mấy bước liền đụng phải người khác, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay, ông ta cười tít mắt nhìn cô, thấy thế nào cũng không có ý tốt. - Có chuyện gì sao? Cô cảm thấy giọng nói của mình đều run run. - Đừng sợ, tôi là người tốt. Đôi mắt nhỏ của người đàn ông trung niên quay trong nhìn chằm chằm cô, tham lam lộ rõ trong mắt không thể nghi ngờ: - Tôi tới làm một cuộc giao dịch với cô. Khóe miệng cô giật giật, giao dịch sao? - Ngại quá, ông tìm lầm người rồi, tôi không có gì cả. - Không không, thứ tôi muốn chỉ có cô có. Người đàn ông trung niên ngăn cản cô rời đi, vội vàng nói: - Tôi có thể giúp cô diệt trừ con rắn đen đó, chỉ cần cô bằng lòng phối hợp với tôi. Thế nào? Giao dịch này cô không bị thiệt thòi đúng không. Cô cảm nhận được ngọc thạch treo trước ngực hơi động, xem ra con rắn lớn đã tỉnh, đột nhiên có chút đau lòng cho người đàn ông trung niên trước mặt này. -------------- Dịch: Hà My Biên tập: BảoNhi Team: Bảo My Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 29/09/2018
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]