Có lẽ vì đóng phim đã quá mệt, nên chẳng bao lâu sau khi dứt lời, Tang Vãn Từ đã chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng phả bên tai Lộc Tri Vi, giữa đêm dài tĩnh lặng này, đủ để khiến tim cô đập loạn nhịp.
Còn Lộc Tri Vi, một cách vô cùng tự nhiên, lại mất ngủ.
Bởi vì có Tang Vãn Từ ở bên cạnh, và cũng bởi vì mấy chữ "cầm tay chỉ dạy" kia.
Lộc Tri Vi cảm thấy mình lúc này cứ như đang bị đặt trên chảo dầu, chịu đủ mọi dày vò. Muốn nói với người bên cạnh rằng "chị rất thích em", nhưng lại nhút nhát không dám mở miệng, yếu đuối đến mức chỉ với mối quan hệ hiện tại thôi cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Đây có phải là yêu thầm không? Vừa chua xót, lại cũng thật dễ dàng thỏa mãn.
Lộc Tri Vi quay đầu nhìn về phía Tang Vãn Từ, lặng im không nói.
Tình yêu thầm lặng của người khác... chẳng lẽ cũng giống mình như vậy sao?
Lộc Tri Vi không có kinh nghiệm về phương diện này, không biết mình có phải là một kẻ dị biệt hay không, đầu óc vì thế mà bất giác bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đêm hè dài đằng đẵng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, mãi đến tận nửa đêm cô mới miễn cưỡng thiếp đi.
Thế là ngày hôm sau, Lộc Tri Vi hiếm hoi thức dậy muộn hơn Tang Vãn Từ.
Hơn chín giờ sáng.
Giữa cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Lộc Tri Vi mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình: "Tri Vi."
Giọng nói ấy rất quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682315/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.