Mãi cho đến tận hôm nay, Lộc Tri Vi mới biết được vị trí của mình trong lòng Lộc Tư Kiều nặng đến nhường nào.
Cô hỏi Lộc Tư Kiều, những món đồ cũ kỹ như vậy, tại sao em gái không vứt đi?
Lộc Tư Kiều liền quay một đoạn video ngắn, giơ tờ giấy trong tay lên.
...Bởi vì là của chị tặng, nên không thể vứt.
Sau đó, Lộc Tư Kiều còn gửi cho Lộc Tri Vi xem ảnh của những con thú nhồi bông khác, không có cái nào là không ngây ngô, xấu xí.
Nhưng từng món một, đều được chủ nhân của chúng gìn giữ cẩn thận cho đến tận bây giờ.
Điều này khiến Lộc Tri Vi dở khóc dở cười.
Vì cái thể chất trong suốt của mình, cô luôn cho rằng mình không được coi trọng trong căn nhà đó.
Nhưng hôm nay cô mới nhận ra, mọi chuyện không hoàn toàn như cô nghĩ. Ít nhất, vẫn còn có một cô em gái đang dùng cách riêng của mình để ghi nhớ về cô.
Nếu không có được hào quang của nam chính, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết được những điều này.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, cho dù cô không biết, những món đồ ấy, cùng với tờ giấy kia, chắc chắn sẽ được Lộc Tư Kiều mãi mãi cất giữ.
Tang Vãn Từ thấy cô đang khóc, lập tức bước tới, lo lắng hỏi có chuyện gì.
Lộc Tri Vi nín khóc mỉm cười: "Không có gì, chỉ là một sự hiểu lầm thôi."
Cô đã từng cho rằng em gái cũng giống như ba mẹ, không hề yêu thương mình.
Cô đã từng cho rằng tình yêu thương là thứ gì đó thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682304/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.