"Ở cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc cô."
Lời nói của Tang Vãn Từ như làn gió nhẹ thoảng qua tai Lộc Tri Vi.
Lộc Tri Vi có chút không thể tin vào tai mình.
Nàng vừa mới nói gì cơ...?
Ở cùng nàng, nàng sẽ chăm sóc cô?
Đây có phải là... đang nói đùa với cô không?
Lộc Tri Vi đang ngẩn người suy nghĩ, vết thương bị cọ xát trên đầu ngón tay lộ ra trong không khí.
Tang Vãn Từ giúp cô lau sạch bụi bặm trên lòng bàn tay, rồi từ từ bôi thuốc.
Dung dịch thuốc ngấm vào da thịt, thoáng chốc gây ra một cảm giác đau nhói.
Lộc Tri Vi lập tức hoàn hồn, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó, dòng suy nghĩ cũng bị cắt đứt.
"Xì—"
Chỉ một chút đau thôi, đối với cô cũng là đau gấp ngàn vạn lần.
Nếu không phải ở phim trường có nhiều người, cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét!
Tang Vãn Từ nghe thấy tiếng kêu của Lộc Tri Vi, liền ngẩng lên nhìn cô, rồi lại cúi xuống nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, như thể muốn giúp cô thổi tan đi vài phần đau đớn.
"Đau không? Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn."
Lộc Tri Vi cẩn thận đưa một tay khác ra: "Dung dịch thuốc ngấm vào nên đau, không liên quan đến cô đâu."
Với lực tay của Tang Vãn Từ, nhẹ hơn nữa thì chính là không khí đang bôi thuốc cho cô rồi!
Tang Vãn Từ nói: "Hiểu rồi, vậy tôi sẽ làm nhanh hơn, cô ráng chịu một chút."
Lộc Tri Vi đáp lại một cách đáng thương: "Được..."
Cô đã hứa sẽ ráng chịu, nên dứt khoát quay mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682293/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.