Tang Vãn Từ ôm ấp và an ủi có lẽ thật sự có ma lực khiến người ta an lòng, Lộc Tri Vi ở trong lòng nàng cuối cùng đã ngủ một giấc thật ngon.
Giấc mơ hỗn loạn kia sớm đã bị vứt lên chín tầng mây rồi.
Ngày hôm sau cô dậy, cả người sảng khoái, ngay cả lúc làm bữa sáng cho Tang Vãn Từ cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Tang Vãn Từ xem mà tò mò: "Có chuyện gì vui sao?"
"Có chứ." Lộc Tri Vi rất thành thật, "Hôm qua nhờ có cô mà tôi mới có thể ngủ ngon, cho nên tôi phải làm cho cô một bữa sáng thật thịnh soạn, để tỏ lòng cảm ơn."
Tang Vãn Từ ăn sáng xong, Trương Tiêm Nhụy sẽ đến đón nàng.
Nếu không nắm chắc cơ hội xuống bếp để đáp lại nàng, lần sau không biết sẽ là khi nào.
Tang Vãn Từ nghe vậy, hỏi một câu: "Mơ thấy ác mộng gì vậy?"
Lộc Tri Vi không nói thẳng, chỉ cười cười: "Không có gì."
Tang Vãn Từ biết ý không hỏi dồn, vươn tay sờ sờ đầu cô: "Không sao đâu, giấc mơ và hiện thực là trái ngược nhau."
Hồi nhỏ nàng mơ thấy ác mộng, mẹ nàng đều sẽ an ủi nàng như vậy.
Bây giờ nàng đã lớn, liền đến lượt nàng đi an ủi người khác.
Bất kể lời này là thật hay giả, ít nhiều cũng có tác dụng an ủi lòng người.
Lộc Tri Vi cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm ừm, trái ngược nhau."
Những cảnh trong mơ hỗn loạn, cũng không cần phải để trong lòng.
Sau bữa sáng, Tang Vãn Từ thay lại bộ quần áo lúc đến, khoác áo khoác vào.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682279/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.