Đây tuyệt đối là nụ cười cay đắng nhất mà Tang Vãn Từ từng thấy.
Vừa thảm thương, lại vừa chua xót.
Nàng không khỏi nghi hoặc.
Thật sự là mềm chân sao?
Vậy tại sao cô ấy còn hét thảm lên một tiếng?
Lại là mềm chân thật à?
Mang theo nỗi nghi hoặc này, ánh mắt nàng bất giác dời xuống đôi chân của Lộc Tri Vi.
Trông có vẻ không có tật gì cả?
Lộc Tri Vi đang chậm rãi chống tay vào đầu gối đứng dậy, người vẫn còn hơi tê tê.
Nằm mơ cô cũng không ngờ mình sẽ quỳ trước mặt cùng một người đến hai lần.
Mọi sự xấu hổ trên cõi đời này sắp bị Lộc Tri V dùng cạn hết rồi!
Hỏi tội thì cứ đổ cho hệ thống, và cả "mẹ nuôi" Lão Ngũ nữa!
Chỉ cần anh ta nhớ nhắc một câu là có giới hạn số lần, thì cô đã không dám xông lên thẳng thừng như vậy.
Giới hạn thời gian và giới hạn số lần, đều là ma quỷ!
Lộc Tri Vi gắng gượng đứng thẳng người, liền nghe thấy Tang Vãn Từ nói một câu vô cùng nghiêm túc: "Nếu thường xuyên bị mềm chân như vậy, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao."
"..."
Có người trông thì có vẻ thường xuyên bị mềm chân, nhưng thực tế chỉ là thường xuyên bị điện giật mà thôi.
Lộc Tri Vi âm thầm rơi lệ trong lòng.
"...Cảm ơn Tang lão sư đã quan tâm."
Tang Vãn Từ chần chừ hỏi: "Không sao chứ?"
Lộc Tri Vi gượng cười: "Không sao."
Tang Vãn Từ: "..."
"Nụ cười của cô trông khổ sở quá."
Lộc Tri Vi: "..."
Đó là bởi vì số tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682257/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.