Trưa hôm sau, lúc Ngô Minh đang ở nhà làm vệ sinh thì tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn liếc qua mắt mèo thì đúng là Tần Không, còn ôm laptop, xem ra là tới trả đồ.
Vừa mở cửa, Tần Không liền đưa laptop ra, nói: “Cám ơn cậu nhiều lắm.”
Ngô Minh chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngượng ngạo không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhận lấy laptop rồi đứng đơ ra đó.
Tần Không thấy hơi kỳ quái, không biết cậu hàng xóm đỏ mặt làm gì: “Sao vậy?”
“Không không —“ Ngô Minh luống cuống, “Tôi, tôi…. Không, không có gì đâu. Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Tần Không cười nói: “Hôm nào tôi mời cậu ăn!”
“Cái đó…” Ngô Minh nhìn qua laptop, “Máy tính của anh chưa sửa xong đúng không, nếu cần dùng thì cứ giữ lại đi.”
Tần Không khoát khoát tay, giải thích: “Không cần đâu, chỉ là chỗ cắm nguồn bị hỏng, hai ngày nữa là sửa xong rồi, tôi không vội dùng đâu.”
Ngô Minh gật gật đầu, nói: “Ừ, anh có cần thì cứ nói nhé.”
Tần Không xua tay, “Vậy tôi về đây.”
Ngô Minh quay về phòng, ôm vi tính lăn lộn gào khóc trên giường —
Sao mình lại không biết nói chuyện thế chứ! Lại bị chê cười rồi chiếp chiếp chiếp.
Ở nhà bên cạnh, Tần Không vừa đóng cửa xong liên ha ha cười vài tiếng. Hàng xóm tốt bụng thật tốt, lúc đỏ mặt trông cứ như thẹn thùng á, cười lên cũng rất đáng yêu.
Đối tượng kén vợ của mình sao, hắn ngẫm nghĩ một hồi, chắc là giống như hàng xóm, tốt bụng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-phu-nha-ben-cau-van-khoe-chu/1334113/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.