*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Tu Văn sửng sốt.
[Cận] [Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: … Tôi chơi xấu bao giờ?
[Cận] [Quách Tiểu Cái]: Mi cắm Sinh Thái Cực!!!
[Cận] [Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Tôi không được cắm Sinh Thái Cực à?
[Cận] [Quách Tiểu Cái]: Thế nên mi chơi xấu!
Khí thuần lúc cắm cờ mà cắm vô địch cậu biết là vô sỉ, sao bây giờ cắm có cái khí trường cũng là chơi xấu vậy? Lẽ nào do cậu chơi lại, không theo kịp thời đại?
Tống Tu Văn quyết định không thèm để ý đến tên này, nào ngờ y lại đi theo sau cậu, được rồi, cậu đành tự an ủi mình rằng lý do tên khất cái kia đi cùng, là vì cùng nhận nhiệm vụ như nhau.
Chỉ là, tên khất cái kia, có thể để ý tới cậu cũng muốn đánh quái hay không?
Tống Tu Văn nổi nóng nhìn tên nhóc không thèm để ý tới cậu, đi làm nhiệm vụ kế tiếp, nhiệm vụ tìm kiếm hài cốt.
Nhiệm vụ này là cho người chơi dùng một cây gậy trúc đến địa điểm chỉ định cắm xuống tìm hài cốt… Cái này đúng là lời thừa, thế nhưng Tống Tu Văn chạy đến địa điểm chỉ định cắm cây gậy trúc xuống thế mà lại không tìm được hài cốt.
Bug sao? Tống Tu Văn nghĩ.
Cậu tạm thời rời khỏi chỗ nhiệm vụ, chờ mười mấy giây mới quay lại tiếp tục tìm, vẫn không có bất cứ phát hiện nào, nghĩ một chút, cậu tìm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hu-kiem-y/3130675/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.