Chương trước
Chương sau
Lăng Tùng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tê dại. Hẳn ta không hiểu nổi, Liễu Thanh Dương rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào, Tiên Thiên tầng thứ hai đối với hắn cũng giống như heo chó, dễ dàng bị hẳn giết chết.

Năm tên Tiên Thiên tầng thứ ba xuất hiện! Bọn chúng vẫn bị Liễu Thanh Dương giết sạch!

Bảy tên Tiên Thiên tầng thứ bốn từ trên trời lao xuống, cao thủ xuất hiện ngày càng nhiều, cảnh giới của bọn chúng cũng đã tăng lên.

Đối mặt với bay tên Tiên Thiên tầng thứ bốn, áp lực tăng mạnh, hẳn xuất đao liên tiếp vài trăm lần, đấu một trận ngang tài ngang sức với bọn chúng, đây có lẽ là điểm cực hạn của cảnh giới Hậu Thiên.

Hắn phóng thích Tiên Thiên chỉ linh, nó giống như một con mãnh thú tàn bạo, cần nuốt bốn phía, sau đó biến thành cái bóng. Thanh đoản đao trong tay hắn biến thành đao mạc, vây chặt bảy người kia lại.

“Vù, vù, vù...”

Từng chiếc đầu bay lên. Sau khi phóng thích Tiên Thiên chi linh, hắn đã có thể giết chết bốn cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ tư một cách nhẹ nhàng.

Trận pháp thần bí này xuất hiện lỗ hổng lớn, cao thủ xuất hiện ngày càng mạnh, không thể sửa chữa nó, mãi cho tới khi người bên trong chết trận mới thôi.

Chín tên cao thủ Tiên Thiên tầng thứ năm đi tới, ánh mắt Liễu Thanh Dương khế thay đổi. Đây có lẽ đã là cực hạn của hẳn, trừ khi hẳn thi triển Quỷ Đồng Thuật.

Tùng Lăng đã tê liệt từ lâu, hắn ta quyết đoán ngồi trên mặt đất, lấy một viên kẹo từ trong túi ra, trở thành khán giả.

Đúng là ăn hiếp người quá đáng, năm tên cao thủ Tiên Thiên tầng thứ năm tạo thành một trận pháp, điều này khiến cho Liễu Thanh Dương càng thêm ngạc nhiên. Trận trong trận, đây không phải điều một người bình thường có thể làm ra được.

Chín người tri triển Cửu Tỉnh Trận để đối phó với người bình thường còn được, đối với hắn mà nói, điều này rất bình thường. Hảẳn nghiêng người lao vào, dùng một đao chém đứt mắt trận, trận pháp bị phá hủy.

Bước chân kỳ lạ và đao thuật pháp thuật mạnh mẽ của hắn đã bao vây chín người kia ở bên trong, đao pháp của hắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Trải qua một đợt rèn giữa, cả cơ thể và linh hồn hẳn đã dung hợp với nhau một cách hoàn hảo, đã đạt được hiệu quả lịch luyện.

Đoản đao được giơ lên trời giống như sừng linh dương, sau đó, hắn bất ngờ vung đao xuống, khó mà tìm thấy hướng di chuyển của một đao này, cũng không thể giải trừ.

Mặt đất bắt đầu nứt ra giống như mạng nhện chăng chịt, không ngừng lan ra bốn phía, luồng khí đáng sợ tạo thành một cơn lốc tuôn trào khắp bốn phương tám hướng. Cơ thể mập mạp của Tùng Lăng lảo đảo, bị cuốn ra xa vài thước.

Cơn lốc cuồn cuộn khiến núi đá bốc lên ngăn chặn tầm mắt, Liễu Thanh Dương đi xuyên qua khói mù, cơ thể hẳn tỏa ra khí thế giống như Tiên Đế trở về. Khí thế bao trùm, khiến người ta hít thở không thông.

“Chết đi!” Lời của Tử Thần.

Đao ngâm rồng gầm, cơ thể của chín người nọ đều nổ tung, đến xương cốt cũng không còn. Đao này đã dùng hợp tính tinh khí thần và cả lực linh hồn.

Khí thế rợp trời, tiếng gầm gừ phẫn nộ phát ra từ đan điền, chân nguyên đánh sâu và tứ chi bách cốt hẳn. Cảnh giới của hẳn cũng bất ngờ tăng lên, đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ hai, nhờ vào áp lực của trận pháp mà hắn đã mở ra xiềng xích.



Khởi động trận pháp đã tiêu hao năm linh thạch, ẩn chứa số lượng lớn linh khí. Thái Hoang Thôn Thiên Quyết sinh ra một lực hút mạnh mấ, tất cả linh khí cuồn cuộn đều tiến vào bên trong cơ thể hẳn đều biến thành chân khí.

Mất đi linh thạch để thúc trận, trận pháp phát ra tiếng cạc cạc, đồng thời trận pháp cũng trở nên rối loạn, rơi vào nguy cơ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Ngươi đứng yên ở đây không được nhúc nhích, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần sợ, coi như không nhìn thấy bất cứ điều gì.”

Cả người Liễu Thanh Dương biến mất, hẳn đi tới một khu vực nọ, đã tới lúc nên giải quyết vấn đề trận pháp.

Không giải quyết vấn đề trận pháp, sau này cao thủ sẽ càng lúc càng mạnh, chúng không ngừng tiêu hao sức mạnh của bọn họ, cuối cùng bọn họ sẽ chết ở bên trong trận pháp.

Mấy chục năm nay, Tùng gia phái không ít người tới đây thử nghiệm, kết quả tất cả đều đã chết sạch, những năm gần đây, bọn họ cuối cùng cũng từ bỏ.

Bên trong trận pháp, tiếng sấm cuồn cuộn bất ngờ truyền tới, Tùng Lăng ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, nhắm mắt lại.

Từng tia chớp đánh xuống mặt đất, trong đó có một tia đánh ngay cạnh chân Tùng Lăng, dọa cho hẳn ta thét chói tai, đưa tay lên che lỗ tai lại.

Hắn ta vẫn còn rất nhỏ, chẳng qua cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi.

Tiếng sấm rền vang, mưa to tầm tã, lúc thì cuồng phong rống giận, lúc thì mưa đá trút xuống. Các loại thời tiết ác liệt tới cực hạn không ngừng diễn ra bên trong trận pháp.

Tình trạng này diễn ra trong khoảng một nén nhang, cuối cùng thì biến mất, cảnh tượng xung quanh cũng dần dần thay đổi. Tùng Lăng phát hiện ra mình đang ngồi trên một tảng đá màu đen trên mặt đất, bọn họ đã quay về căn nhà đá.

Liễu Thanh Dương bước ra từ bóng tối, hơi thở trên người hẳn dần dần quay trở lại cảnh giới Hậu Thiên.

“Huynh, huynh thật sự đã sửa chữa lại trận pháp rồi à?”

Tùng Lăng phủi mông đứng lên, gương mặt hẳn ta trở nên kích động. Trận pháp này có liên quan tới vận mệnh của Tùng gia, hắn bắt lấy cánh tay của Liễu Thanh Dương, gương mặt đầy sốt sắng.

“Đúng thết” Hản gật đầu, tất cả trận pháp đã được sửa chữa, còn cao hơn một bậc so với lúc trước, chứa đựng một trăm người tu luyện cùng một lúc cũng không có vấn đề gì.

“Tốt quá rồi, huynh, huynh thật sự là thần tượng của ta, ta rất sùng bái huynh”

Tùng Lăng thiếu chút nữa quỳ liếm, hẳn ta hào hứng khoa chân múa tay, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

“Chuyên ta đột phá cảnh giới Tiên Thiên tạm thời đừng để cho người khác biết, ngươi giữ bí mật cho ta.”

Hai người đi ra khỏi cửa, hy vọng Tùng Lăng có thể giúp hắn giữ bí mật chuyện ngày hôm nay. Tùng Lăng gật đầu như: gà mổ thóc, điên cuồng gật đầu, đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.



Cả hai vừa mới bước chân ra khỏi cửa, mười mấy người tụ tập ở bên ngoài, kẻ nào kẻ nấy đều nhìn chằm chằm hai người như nhìn quái vật.

“Các ngươi... các ngươi vậy mà có thể sống sót đi ra ngoài.”

Tùng Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ông ta đầy lo lảng, khiến Liễu Thanh Dương không hiểu ra sao. Không lế bọn họ nên chết đi ra à?

“Cha, sao mọi người lại tới đây?”

Tùng Lăng cười ngả ngớn, những người đứng bên ngoài đều là hàng thúc bá của hắn ta, ánh mắt mọi người đều nhìn sang hắn ta, lộ ra sắc thái kỳ lạ.

“Con thật liều lĩnh, ai cho con đi vào trong trận pháp này?”

Tùng Thiên Hào nhéo tai Tùng Lăng, nhấc hắn lên, tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên từ miệng Tùng Lăng: “Cha, đau, đau, đau...”

“Gia tộc có lệnh cấm, bất cứ người nào cũng không được phép bước chân vào trận pháp này, con biết rõ còn cố ý phạm tội, cha phạt con ba tháng không được ra khỏi cửa”

Nơi này đã trở thành cấm địa từ lâu, người ngoài không. thể đi vào, người của Tùng gia đều biết chuyện này, không ai tiến vào mà sống sót ra khỏi pháp trận. Mọi người đều sợ hãi, tránh còn không kịp, thường ngày nơi này chẳng có bóng ma nào.

Có lẽ do Liễu Thanh Dương còn sống đi ra khỏi trận pháp, người Tùng gia cảm ứng được đầu tiên nên tới đây chờ, bọn họ. hoàn toàn không biết là Tùng Lăng đưa người đi vào.

“Cha, trận pháp này đã được sửa chữa rồi, không tin cha hãy hỏi Liễu đại ca”

Tùng Lăng ra sức vò tai, vẻ mặt oan ức, hắn ta cho rằng phụ thân sẽ khen mình, kết quả lại bị đánh.

“Con nói gì, pháp trận đã được sửa chữa?”

Liễu Thiên Hào và các vị trưởng lão của Tùng gia đều cảm thấy sợ hãi, bọn họ đã dùng hết sức mạnh cả gia tộc để sửa chữa pháp trận này suốt mấy chục năm nhưng vẫn luôn không hiệu quả, hắn vừa mới đi vào một lát đã sửa chữa xong?

“Hoàn toàn chính xác, đây đều là công lao của Liễu đại ca, huynh ấy không chỉ sửa chữa lại trận pháp, mà còn gia tăng cấp bậc của trận pháp.”

'Tên mập không hề nói dối, dù sao trận pháp này cũng do. nhà hẳn ta tạo ra, hẳn ta có thể phản đoán được điều này là tốt hay xấu cho trận pháp. Cảnh tượng ở bên trong còn cao hơn gấp nhiều lần so với những gì gia tộc ghi lại.

Lúc này, ánh mắt của mọi người mới nhìn về phía Liễu Thanh Dương. Hhän không phải tên ở rể của Từ gia à? Tại sao hắn lại ở đây, còn có thể sửa chữa trận pháp?

“Liễu công tử, lời của nghịch tử có phải là thật chăng?”

Tùng Thiên Hào tận mắt nhìn thấy Liễu Thanh Dương dùng một đao chém chết hai mươi tên đệ tử Vạn gia, ký ức đó vẫn còn mới mẻ. Một đao kinh diễm như vậy, không mất mười năm thì không thể tu luyện ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.