Liễu Nguyệt Đan tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.
Căn phòng trắng xóa, lúc này là ba giờ chiều.
Cô mở mắt nhìn vô định, ra là Trịnh Nhu muốn Cảnh Lâm đưa Thủy Nhi cho cô nuôi, không phải hắn muốn dùng Thủy Nhi để tìm nhược điểm của cô.
Liễu Nguyệt Đan xoa trán rồi nhìn sang bên cạnh.
Hai anh trai cô đang ngồi tựa vào nhau mà ngủ. Bình thường họ sẽ không ngủ trưa đâu. Có lẽ vì chăm sóc cô nên giờ mới chợp mắt một tí.
Cô không muốn phá giấc ngủ của họ, nhưng cô muốn đi gặp Trịnh Nhu.
Không, là gặp mẹ cô.
"Anh à..." Liễu Nguyệt Đan khàn khàn gọi.
"Anh..."
Tường Minh tỉnh dậy trước. Cậu vội đứng lên.
"Tiểu Đan, em tỉnh rồi à? Tường Tín, Tiểu Đan tỉnh rồi!"
Tường Tín nghe thấy liền bật dậy.
"Tiểu Đan, em tỉnh rồi... Em ngủ hết hai ngày rồi đó, làm anh sợ muốn chết... huhuhu" Tường Tín chạy đến bên giường ôm lấy em gái, vừa nói vừa mếu máo.
Hai ngày sao? Như là hai mươi năm.
"Em không sao. Mẹ đâu rồi, mau đưa em tới phòng mẹ đi!." Liễu Nguyệt Đan nhanh chóng xỏ giày.
"Mẹ nằm ở phòng hồi sức, sáng này mẹ có qua đây thăm em." Tường Minh khoác áo khoác của mình lên cho Liễu Nguyệt Đan.
"Anh dắt em qua gặp mẹ." Tường Tín nắm tay Liễu Nguyệt Đan.
Ba anh em cùng nhau ra khỏi phòng.
Đứng trước phòng hồi sức, Liễu Nguyệt Đan nhìn thấy mẹ cô, vẫn nụ cười thoát tục, mái tóc buông nhẹ, đôi bàn tay dịu dàng.
Khuôn mặt Trịnh Nhu hơi tái nhưng không đến nỗi nào, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-xuyen-the-gioi-hien-dai-ta-toi-day/1130264/chuong-27.html