"Cô Tần, cô hiểu lầm rồi. Là gia đình họ cứu cháu, nếu không cháu đã bị bắt đi mất rồi." Thấy người phụ nữ đó không ngừng mắng, cậu bé nhanh chóng lên tiếng.
"Là vậy sao?" Vừa chạy vừa nói quả thực là tra tấn, lúc này cô Tần gì đó mới kịp thời suy nghĩ đến hành động thất lễ của mình vừa rồi, đành ngượng ngùng xin lỗi, "Xin lỗi các vị, là do tôi hiểu nhầm, mong gia đình thông cảm," vừa nói vừa cười làm hòa. "Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì đáng nói." Cha Liễu lên tiếng xóa tan bầu không khí ngượng ngập, nhưng Liễu Nguyệt Đan không hề có ý định đó. Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy. Người khác súc sinh chính là ở điểm này, không lẽ cứ mở miệng mắng người, sau đó lại cười hề hề là xem như không có gì xảy ra sao. Đâu có chuyện đơn giản như vậy. Liễu Nguyệt Đan trước giờ chưa bao giờ chịu thiệt, và bây giờ cũng vậy. "Mau đọc cho tôi số điên thoại của ba mẹ cậu." Liễu Nguyệt Đan hướng cậu bé lên tiếng. Tuy thấy có chút khó hiểu nhưng cậu nhóc vẫn thuận miệng đọc số điện thoại cầm tay của cha mình. Sau khi có được thứ mình cần, Liễu Nguyệt Đan quay sang cô Tần: "Dù gì thì gia đình tôi cũng cứu thiếu gia các người, có qua có lại, các người nghĩ nên đền đáp chúng tôi thế nào cho phải lẽ." Tần thị thập phần ngạc nhiên khi một cô bé cỡ tuổi thiếu gia mình lại có thể ăn nói sắc bén đến vây. Nghĩ là cô bé muốn đòi quà, giọng cô Tần cũng hòa hoãn. "Thế em gái muốn gì nào?" "Trên người chị có bao nhiêu tiền, mau đưa hết cho tôi." Rõ ràng, dứt khoát, trắng trợn đòi tiền. Tần thị miệng há hốc. Cái quái gì thế này, cô đang bị tống tiền sao, mà còn bởi một đứa nhóc ranh miệng còn hôi sữa. Mẹ Trịnh thấy con gái mình ăn nói khác thường vội khuyên can, "Đan Đan à, chúng ta không cần tiền. Cứu người không phải để đòi đền đáp đâu con." "Mẹ em nói phải đấy. Em gái à, còn nhỏ tuổi không nên tham tiền như vậy." Cô Tần cười ha hả. "Lúc nãy tôi có lấy được ví của tên bắt cóc, giấy tờ tùy thân chắc là đủ cả, lại có được số điện thoại của ông chủ cô. Tôi nghĩ tên bắt cóc chắc là có thù hằn gì với gia đình ông chủ cô nên mới ra tay với thiếu gia nhà cô. Cô nghĩ nếu tôi gọi bảo với ông ấy rằng cô thất trách để tiểu thiếu gia bị người ta bắt đi, liệu ông ấy có tha cho cô không? Thiết nghĩ cho dù ông ta không biết tên bắt cóc nghe ai sai khiến, nhưng điều tra một tí, tôi nghĩ với bản lĩnh của ông ta, vẫn có thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau. Cô thấy thế nào, có muốn trao đổi không?" Liễu Nguyệt Đan vừa cười vừa nói. Cô tin rằng một đứa nhóc ra ngoài có người hộ tống, lại còn được gọi là thiếu gia thì gia đình không thể thuộc hạng tầm thường được. Trời ạ, thế giới này quá đáng sợ rồi. Miệng Tần thị gần như muốn chạm đất, mắt trợn ngược như thể người ngoài hành tinh lần đầu tới trái đất. Phụ huynh nhà họ Liễu cũng đứng hình khi nghe con gái tống tiền người khác một cách rành mạch như thế, nhưng cha Liễu kịp thời nhận ra có điều gì đó không đúng nên vội hỏi. "Ai dạy con những điều này?" "Bản thân con tự tiếp nhận. Con mong ba mẹ để con giải quyết việc này." Liễu Nguyệt Đan trả lời không chút bối rối. Cha Liễu thấy con gái như vậy cũng đành ngậm miệng. "Nếu cô không đồng ý cũng không sao. Ba mẹ, chúng ta về nhà đi." Nói rồi nắm tay mẹ Trịnh định hướng ra khỏi công viên. "Khoan đã. Nếu như tôi đưa hết tiền hiện giờ của tôi cho em, em sẽ đưa ví của tên kia cho tôi phải không?" Tần thị ngập ngừng hỏi. "Không. Tôi chỉ hứa sẽ không nói với ông chủ của cô chuyện cô thất trách làm lạc mất thiếu gia nhà họ chứ không nói sẽ đưa cái ví cho cô." Liễu Nguyệt Đan đáp. "Như thế làm sao tôi biết được em có giữ lời hay không. Chúng ta trao đổi công bằng nhé? Tôi đưa hết tiền của tôi cho em, em đưa ví tên kia cho tôi. Chúng ta vậy là hòa nhau." Tần thị nhỏ giọng dụ dỗ. "Ở đây cô không có quyền lên tiếng. Chúng ta về thôi ba mẹ." "Khoan đã, tôi đưa. Nhưng em đã hứa thì phải giữ lời đấy." Mắt thấy không thể thương lượng với cô em gái này, Tần thị đành ngậm ngùi móc hết tiền trong túi ra đưa cho Liễu Nguyệt Đan. Tiền này lúc sáng là tiền lương cô mới nhận, chưa kịp xài thì đã không cánh mà bay. Ai bảo lại đi đắc tội con nít làm gì. Tuy nhiên, cô nghĩ tiền có thể kiếm lại được nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ được công việc đã, vì vậy cũng thấy nhẹ nhõm hơn. "Được rồi. Tôi đã nói là sẽ giữ lời." Sau khi lấy được tiền, Liễu Nguyệt Đan quay về với người nhà. "Khoan đã, cho tôi biết cậu tên gì đi." Cậu nhóc yên lặng từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng. "Liễu Nguyệt Đan!" Mặt than không cảm xúc. "Tớ tên Minh Quân Đạo. Mong rằng sau này sẽ còn gặp lại." Nói rồi cùng đi với chị Tần. Cái gì? Họ Minh sao? Về đến nhà, ba Liễu ngay lập tức tiến hành "thẩm vấn" Liễu Nguyệt Đan chuyện gì đã xảy ra, bất đắc dĩ cô phải khai hết mọi chuyện. Tường Tín bị mắng không dám xuống lầu ăn cơm nữa. Sau khi giáo huấn con trai xong, cha Liễu hỏi con gái, "Con đưa ví của kẻ bắt cóc cho ba." "Con không có lấy." Liễu Nguyệt Đan thản nhiên đáp. "Sau lúc nãy con nói có." "Con lừa cô ta lấy tiền thôi." Lúc này, cha Liễu thực sự tức giận. Thiết nghĩ anh chưa bao giờ dạy con mình những chuyện lừa đảo như thế, nó học được ở đâu cái thói xấu dối trên gạt dưới như vậy. Đang định nổi hỏa thì Liễu Nguyệt Đan nói tiếp. "Tiền đó coi như là tiền phạt cô ta không biết giữ mồm giữ miệng. Ba yên tâm, mẹ giúp con chuyển số tiền đó vào quỹ từ thiện rồi. Coi như giúp cô ta tạo chút công đức, tiêu trừ khẩu nghiệp." Sau khi nghe con gái nói vậy, cha Liễu cảm thấy tâm mình dịu lại. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy những hành động hôm nay của con mình không phải là hành động mà một đứa bé ba tuổi nên có. Nó vượt xa nhận thức của anh về sự phát triển của trẻ em. Nhiều lúc anh cảm thấy sợ hãi có phải con mình có bệnh nhưng thấy ngoại trừ việc con gái hành xử có chút trưởng thành như người lớn, tất cả mọi thứ đều thể hiện Liễu Nguyệt Đan phát triển rất bình thường. Liễu Tinh nghĩ có lẽ do con mình lớn trước tuổi nên cũng không tra hỏi gì thêm. Tường Minh cũng không trách móc việc tiệc sinh nhật không trọn vẹn. Việc cậu lo lắng là sự bình an của em gái. Chuyện này lặng lẽ trôi qua, gia đình Liễu Tinh lại trở về những ngày tháng êm đềm vốn có. - "Tiểu Đan à, mau uống nước chanh rồi cùng mẹ đi siêu thị." Liễu Nguyệt Đan đã sống ở thế giới này được năm năm rồi, cũng đã quen dần với cách sống và phong tục ở đây. Tuy nhiên, giáo dưỡng cung đình chưa bao giờ mai một. Nhẹ nhàng gấp quyển sách trên tay lại, nở một nụ cười không hở răng, giọng nói thánh thót cất lên. "Con cảm ơn mẹ." Trời ơi, quá đẹp, hảo khả ái, nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ. Trịnh Nhu cảm thán. Con gái mình đúng là chỉ cần ngồi cười thôi cũng có cơm ăn. Có nên bồi dưỡng trở thành ngôi sao nhí không nhỉ? Tuy mới năm tuổi nhưng Liễu Nguyệt Đan đã đọc sách được hơn hai năm rồi. Cô phát hiện thế giới mình đang sống phải nói là cực kì tiến bộ. Xe cộ, đường xá, nhà cửa đều thập phần mới lạ và tiên tiến. Trong suốt những năm qua cô không ngừng trau dồi học tập để có thể hòa nhập một cách nhanh nhất tại đây và quả thật cô cảm thấy mình đang ngày càng thay đổi. Siêu thị mãi mãi là nơi khiến Liễu Nguyệt Đan phải trầm trồ, phải nói là cái gì cũng có. Ngày xưa lúc còn chưa là Hoàng hậu, cô thường chạy ra ngoài mua đồ ăn vặt. Khổ nổi thứ cô muốn thì nhiều mà nơi bán lại rải rác cách xa nhau, đến khi mua đủ thì lại hết muốn ăn nữa. Giờ đây thấy nhiều thứ đều tụ lại một nơi đem ra bày bán như thế này, cô lại cảm thấy một phen sùng bái. Thực ra hai mẹ con Liễu Nguyệt Đan cũng không mua gì nhiều, chỉ cần vài thứ thực phẩm để chất vào tủ lạnh thôi. Đứng tại quầy tính tiền, hôm nay là ngày nghỉ nên siêu thị khá đông, đứng khoảng gần mười phút mới tới phiên mẹ con cô. Đang giúp mẹ dọn đồ ra thì Liễu Nguyệt Đan nghe thấy nháo loạn phía sau lưng mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]