10.
Vì chuyện ban ngày ta gây ra ở Học cung, người được gọi là công chúa chủ mẫu ra lệnh cho ta ngày tiếp theo không được đi học nữa, trước tiên phạt quỳ tự kiểm điểm một ngày.
Buổi sáng, Tô Chỉ Vận được một đám người hộ tống đi tới trước mặt ta, đắc ý nhìn ta nói: "Đáng."
"Ngươi xúi giục Văn ca ca làm loạn cùng mình, giờ gặp báo ứng rồi thấy chưa? Tỷ tỷ nên bỏ ý định đó đi, Văn ca ca có thân phận gì, còn thân phận của ngươi là gì, ngươi mà cũng xứng dựa vào huynh ấy ư?"
Đẳng cấp của nàng ta thấp quá, ta không muốn nói chuyện với nàng ta.
Nàng ta ngầm thừa nhận ta không nói gì đồng nghĩa với việc sợ mình, nên tự dưng nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay hội hoa, chỉ học nửa ngày. Chiều ta sẽ đi tiết thanh minh thưởng hoa với Văn ca ca, tỷ tỷ không được đi."
Thấm thoắt đã vào xuân rồi.
Sau khi Tô Chỉ Vận đi, ta bắt đầu ngẩn ngơ.
Ta không cam lòng. Từ khi tới nơi này, ta bị số phận đẩy mình đi, hơn nửa thời gian không được làm chủ cuộc đời. Trời cao cho ta cơ hội đầu thai làm người, vậy mà lại đày đọa ta làm thanh củi mục.
Ta khinh bỉ trời cao.
Trong tâm thế đau buồn phẫn nộ, ta đón sinh nhật mười tám tuổi, nháy mắt lại một mùa xuân mới đã đến.
Một năm qua, trong lớp có rất nhiều thiếu gia tiểu thư tầm hai mươi cập kê kế nghiệp gia đình, đón chào mộp lớp học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-vo-tinh/2485721/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.