" Ngươi mau bắn đi. " Quan Tĩnh Xu bị hắn va chạm khiến khoé mắt chảy xuống hai hàng lệ, xoẹt qua da thịt trắng nõn, chảy xuống vết tích mang vị mặn của nước mắt.
" Còn chưa đến lúc. " Người nam nhân đè thấp giọng nói, hôn lên mái tóc đen của nàng, không nhanh không chậm mà dùng gậy thịt khuấy động đi tìm kiếm điểm mẫn cảm trong hoa huyệt của nàng.
"A..." Chân mày của Quan Tĩnh Xu nhíu chặt lại, lộ ra thần sắc đau khổ.
" Không...làm...nữa...ahhhh!" Nàng thật sự muốn rớt nước mắt, không phải vì bị người nam nhân va chạm, mà là do bị hắn dày vò.
Tựa như nước suối trong ấm trà, được ngọn lửa dưới đáy ấm trà đun lên nóng hổi, nhưng lại không thể sôi ùng ục.
Quan Tĩnh Xu yếu ớt mà thở hổn hển, nàng theo bản năng cảm nhận được cỗ uy hiếp thần phục, đây chính là giao hợp sao? Có thể khiến người ta từ nơi linh hồn sâu thẳm cảm thấy bản thân mình nên là của hắn.
Trong 25 năm qua, chưa từng có ai khiến nàng sản sinh ra loại cảm giác như thế này.
Một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ và sự hoang mang khi bị khống chế khiến nàng không biết nên làm thế nào, nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận này ngay.
Quan Tĩnh Xu ngẩng cổ lên, phần lưng cong lại như một mặt trăng lưỡi liềm, mu bàn chân kéo căng đến thẳng tắp, chân mày hàm xuân, mồ hôi chảy ròng, sắp đạt đến cao trào rồi.
Người nam nhân lại xấu xa không thèm công kích điểm mẫn cảm nữa, mà là cố ý đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-tu-minh-tu-duong/436754/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.