Một tiếng " Ngươi đi đi " ấy, không khác gì việc đang từ trên tiên cảnh rơi xuống địa ngục.
Hắn cho ràng nàng sẽ thay hắn xua đuổi những con sâu độc đang ẩn mình trong bóng tối kia, rồi sẽ thu nhân hắn, ở lại bên cạnh hắn.
Khi đó hắn cái gì cũng đều không biết, bị một câu nói của nàng đánh cho ngây ngốc, chỉ biết quật cường mà mím chặt môi, từng bước từng bước đi về phía bên ngoài cửa điện.
Ủ rũ thất vọng, dưới lòng bàn chân tựa như có dao cứa vào.
" Ha ha." Quan Tĩnh Xu cười lớn, tựa như cảnh xuân hoa nở sặc sỡ, " Ngươi không biết cầu xin ta sao?"
Hắn không biết có điều gì buồn cười, rõ ràng biết rằng nàng có thể là lại đang trêu chọc hắn, đem chút tự tôn đáng thương của hắn đạp ở trên đất và dày xéo.
Hắn vẫn là nói ra câu khẩn cầu kia.
" Cầu xin người. "
_____cầu xin nàng hãy nhìn ta một chút.
_____cầu xin nàng đem ta giữ lại bên mình.
_____cầu xin nàng bố thí cho ta một chút tình yêu.
************
Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để báo đáp cho nàng, lập lời thề làm chứng.
" Nếu như đã muốn." Quan Tĩnh Xu từ bên cánh cửa sải bước đi ra, tà váy quét ở trên bậc thềm, " Thì bản thân hãy tự đi giành lấy, nếu như đợi người khác dâng đến trước mặt ngươi, thì cái gì cũng không có được, ngươi vào đây đi. "
Cuộc đời của hắn từ ngày hôm đó long trời lở đất, cơm ngon áo đẹp, danh gia thế nho, chỉ cần thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-tu-minh-tu-duong/436751/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.