Chương trước
Chương sau
Ân Niệm Yên cùng Khúc Tông (Tỉnh Đế) hướng phía nam đi, nàng đặc biệt thích ngồi thuyền ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại nghe cung nhân đàn vài khúc giải sầu, miền sông nước quả thật thơ mộng hữu tình.
"Hiện tại Niệm Nhi có thể buông xuống đề phòng, cùng ta sống một cuộc sống bình thường sao?"
Ân Niệm Yên dịu dàng cười, ánh mắt nhìn từng đóa hoa đang nở rộ ven bờ sông, nói ra lời trong lòng "từ lúc đầu ta chỉ nghỉ cố gắng là người cuối cùng chiến thắng, ít nhất cũng là Thái Phi, ngày sau an hưởng con cháu dưới gối đầu, không nghỉ tới sẽ có ngày hôm nay, sinh thần năm nào đều ở vườn đào, năm nay ta có thể cùng phu quân của mình ngắm nhìn cảnh đẹp ven đường, đời này ta còn cầu gì đâu".
Khúc Tông ôm Ân Niệm Yên vào lòng, hắn nhớ tới ngày đầu gập Niệm Nhi, từ lợi dụng đến ân sủng cuối cùng là ái thảm nàng, lịch đại đế vương chỉ có hắn là người hạnh phúc nhất đi, qua nữa đời người có thể truyền ngôi cho có khả năng nhi tử, được cùng ái nhân bạc đầu giai lão, du ngoạn sông hồ.


"Niệm Nhi, đời này của ta may mắn nhất là gập được nàng..."
Hai người cứ như vậy ôn nhau, tựa đầu vào nhau, cùng nhau lướt qua cảnh xuân đầy màu sắc của vùng sông nước, hưởng thụ thời gian bình dị lại vô cùng ấm áp này.
Yêu hay không đã không còn quan trọng, bởi vì nàng chỉ cần hưởng thụ cuộc sống nữa đời còn lại, nhi tử đều trưởng thành, nàng còn lo được lo mất làm gì, Khúc Tông có thay đổi hay không đã không còn quan trọng nữa.
Thiên Ân Điện lúc này không khí vừa vặn ngược lại, Thành Đế nhìn đến hái cái hoàng đệ hắn liền đau đầu, hắn hối hận a... lúc trước không nên giúp Phụ hoàng dấu hai tên nhóc kia chốn đi, hiện tại đau đầu không phải là hắn.
"Hai người các ngươii đi Bình Thân Vương Phủ tìm Đại hoàng huynh đi, Trẫm vội đâu, Phụ hoàng không gửi tin về, dù có chỉ là tin bình an, không nói hướng đi, các ngươi chết tâm đi".

Chiêu Vương mày nhíu chặt có thể kẹp chết con muỗi, hai huynh đệ hắn chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng vô lương tâm phụ hoàng mẫu hậu chốn đi không tung tích, hỏi ai đều không biết, ngay cả Hoàng huynh đều không chịu nói, ai.... Trở về nghỉ cách đi.
"Thần đệ cáo lui".
Kỳ Vương bực mình đi theo, hai người kia thật là, trong cung quá buồn chán, hắn đành phải đi tìm Ông ngoại hoặc là mấy cái biểu ca chơi đi, không biết Ân gia làm sao vậy, toàn sinh nam hài tử, Tam cửu cửu Ân Triết Tân vừa mới thêm một cái nhi tử, Hoàng Tẩu sinh một cái cháu trai, hoàng tỷ mấy cái đều sinh nhi tử, không có nổi một cái tiểu cô nương a.
Hắn không biết cố ý hay vô tình mà quên đi một đôi cháu trai cháu gái đang được Hòa Thái Phi nuôi dưỡng.
"Lục ca nhìn xem, đó không phải là Thận Thái Tần sao? Nàng ta vào cung làm gì, nhìn sắc mặt không tốt lắm".

"Hừ... còn không phải Nhạc Vương Phủ sống không nổi nữa, Kinh Thành ai không biết Nhạc Vương Phi là cái gì tính tình, một cái bị phụ hoàng chán ghét Thái Tần sẽ chịu Nhạc Vương Phi tôn trọng sao, nàng ta còn dám đưa nữ nhân lên giường Nhạc Vương, thật là sống đủ rồi".
Chiêu Vương nghỉ tới nghỉ lui, cuối cùng quyết định "chúng ta đi cùng Nhân Mẫu hậu chào hỏi, sau đó đi ông ngoại gia đi, trong cung nghe đám nữ nhân khóc đau cả đầu".
"Đi thôi".
Thận Thái Phi đến Phúc Khang Cung, vừa lúc Vân Khánh Thái Phi cũng ở đó, nhìn Thận Thái Tần khóc lóc thảm thiết như vậy, nàng ta thật bất chấp tắc cả, không cần mặt mũi trước mặt hậu bối, xứng đáng bị người xem thường.
"Ngươi còn khóc? Trước kia là ngươi chết sống không chịu cùng mấy cái Thái phi dọn đến Thái Phi Cung điện trụ cùng nhau, hiện tại khóc có ít lợi gì? Thái Thượng Hoàng còn ở đâu, Hoàng Thượng sẽ không vượt qua, ngươi nếu ba ngày hai đầu chạy vào cung, đừng trách ai gia không nghỉ tình xưa, đưa ngươi đi Hoàng gia chùa miếu xuống tóc tu hành".
Thận Thái Tần nghe xong thân mình run lên, ngừng ngay tiếng khóc, không giám nói Nhạc Vương phi không phải.
Vân Khánh Quý Thái Phi ung dung nói "muội muội thật có bản lĩnh đâu, Cung Ngọc Hoàng Thái Hậu chưa từng đưa nữ nhân cho nhi tử của mình, muội năm ngày liền đưa một người, đưa người liền thôi, nhìn xem muội đưa cái gì nữ nhân, yêu mị có, thanh lâu nữ tử có, ngay cả tội thần chi nữ đều có, muội muốn hại chết Nhạc Vương phủ sao? Nhạc Vương Phi chỉ yêu cầu muội niệm kinh cầu phúc đã là nhẹ, nếu là bổn cung liền hướng Hoàng Thượng cầu xin làm chủ đâu".
"Này... còn không phải Nhạc Vương Phi không từ, tính ganh tị không cho nữ nhân khác mang thai sao, nàng ta đã có nhi tử, lại không để thị thiếp mang thai, hai cái trắc phị bị nàng ta quản đến lợi hại, thần thiếp chỉ là đau lòng hài tử".
"Đủ rồi, ai không biết Nhạc Vương thân thể yếu đuối, ngủ nhiều nữ nhân chỉ biết chiếc đi dương thọ, trở về đi an ổn tụng kinh niệm phật đi, sau này không có chuyện gì gấp, không cần hướng Phúc Khang Cung của bổn cung chạy" một cái ngu muội người, nói bao nhiêu đều không thông suốt, chỉ tổn làm bản thân mệt mỏi.
Bên ngoài Hoàng hậu dẫn phi tần đến thỉnh an "Thần tức, Tần thiếp thỉnh an Thái hậu, Thái Hậu vạn phúc kim an, Vân Khánh Quý Thái Phi vạn phúc kim an, Thận Thái Tần kim an".
"Đứng lên đi, Hoàng hậu không đến, ai gia đã quên hôm nay là mười lăm, thời gian càng lúc càng qua mau a..."
Vân Khánh Quý Thái Phi cười nói "lần này Ngọc Thái Hậu trở về, chúng ta phải ra ngoài đi dạo một chuyến đi, Hoàng Hậu có thể đứng vững một phương, chúng ta không còn gì lo lắng nữa".
"Đúng vậy" lại nhìn Hoàng hậu nói "Hoàng thượng tuổi trẻ, quá lao lực không tốt cho long thể, ngươi nên khuyên can hoàng thượng, giúp hắn dưỡng thân mình".
"Thần tức nhất định hướng hoàng thượng khuyên can, xin mẫu hậu an tâm".
Hoàng Hậu vừa dứt lời, Cẩn Quý Tần dịu dàng nói "Thái Hậu không biết đó thôi, Hoàng Thượng phi thường yêu thương Đại hoàng tử, còn tự mình đọc sách cho hài tử nghe, có thể thấy dù vội đến đâu cũng làm một cái hảo phụ hoàng".
An Quý Tần tiếp lời "đúng vậy, trong cung hài tử thiếu, nếu có thêm vài cái phi tần có thai, thiết nghỉ Hoàng thượng càng thêm vui mừng, Thái Hậu con cháu dưới gối tràn đầy".
Thù Tần cùng Hân Tần thay nhau tiếp lời, trong ý ngoài lời đều là Hoàng hậu không phải, là Hoàng hậu độc chiếm Hoàng thượng, không khuyên Hoàng thượng mưa móc đều dính.
Hoàng hậu sắc mặt như thường, nàng làm theo tâm ý của Hoàng Thượng, nếu bị trách phạt nàng đều nhận, huống chi Mẫu hậu không phải là vô lý bà bà.
"Chuyện này ai gia sẽ cùng Hoàng Thượng nói, các ngươi trở về đi, Hoàng hậu lần sau đưa Hoàng tôn đến cho ai gia nhìn xem, mấy ngày không gập lại nhớ rồi".
"Dạ, Mẫu hậu".
"Tần thiếp cáo lui" cho dù thế nào không cam lòng, đám phi tần đều trước tiên rời đi, bọn họ da mặt không dầy bằng Thận Thái Tần, càng không giám đắc tội Thái Hậu, Đại hưng không ai không biết Hoàng Thượng đối với Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu Hiếu Kính không thua gì mẹ ruột của mình.
Tối hôm đó Thành đế hướng Cẩn Quý Tần đi, không lâu sau truyền ra Cẩn Quý Tần ngự tiền thất nghi, hàn vì Quý Nhân, dời đến Sương Nhạc Viên trụ, nơi đó cách xa hậu cung, từng người đều biết Cẩn Quý Nhân thật thật tại tại thất sủng.
Hoàng Hậu nghe xong chỉ cười cười, tiếp tục cùng một tuổi tiểu nhi tử chơi đùa, trước khi đi Ngọc mẫu hậu từng nói, nam nhân nếu hoa tâm, làm nữ nhân như chúng ta có dùng bao nhiêu kế độc đều không có ít gì, thủ đoạn là thứ dể làm nam nhân chán ghét.
Nàng nghỉ thật lâu, cuối cùng học theo hai cung mẫu hậu, vừa làm một cái có khả năng nhất quốc chi mẫu, vừa làm một cái hiền thê cùng từ mẫu, hiện tại chứng minh nàng đã làm đúng, Hoàng thượng không muốn có thứ xuất, nàng sinh được liền sinh, không được còn có hoàng nhi đâu.
"Lão gia, phu nhân, trước cửa là Bình Thân Vương Phủ".
Khúc Tổng bực mình nhẹ quát "còn không đi gọi cửa".
Đợi hai người ngồi xuống, phu thê Bình Thân Vương còn không tin tưởng được, Phụ hoàng cùng Mẫu hậu muốn ở tại trong phủ của bọn họ.
Khúc Tông nhíu mày không vui hỏi "Không muốn? Trưởng tử dưỡng lão phụ mẫu là thiên kinh địa nghĩa, các ngươi muốn đẩy hai cái lão già này đi?"
"Không phải, Thần nhi sợ mình nghe lầm... mới...."
"Được rồi, đi chuẩn bị đi, ngươi càng lúc nói càng nhiều, càm nhàm như vậy còn ra thể thống gì? Ta đi tìm mấy cái tôn tử, tôn nữ chơi đi, Niệm Nhi có muốn đi không?".
"Không đi, ta cùng lão đại gia đi xem chổ ở, cùng con dâu hỏi xem kinh thành mấy năm qua thế nào".
"Cung đúng, đừng quá mệt nhọc".
"Ân".
Bình Thân Vương phu thê miệng run lợi hại, cuối đầu không dám nhìn thẳng vào hai người đang tú ân ái kia, Phụ hoàng đã qua tuổi lục tuần, hắn nhìn thế nào đều giống như tuổi trẻ nam nhân đang yêu đâu?
Khúc Tông cùng Ân Niệm Yên đến Bình Vương Phủ vài ngày, kế tiếp là hướng Trung Quốc Công Phủ đi, còn đem Bình Thân Vương theo bên mình, không để hắn hướng Thành Đế kể khổ.
Một ngày đẹp trời Khúc Tông cùng Ân Bách Điền đi câu cá, Bình Thân Vương nhanh chân hướng trong cung chạy, nếu còn không tìm người giúp đỡ, hắn nhi tử sẽ bị hắn Phụ hoàng dạy hư a... cái gì chọi gà, đá dế... thật lo lắng chết hắn.
"Nghe nói Đại hoàng huynh không thoải mái trong người?"
"Hoàng thượng a... mau giúp thần khuyên Phụ hoàng cùng Mẫu hậu đi, hơn nữa tháng trước hai người âm thầm trở về, nhất quyết đòi trụ trong phủ của thần, nói cái gì trưởng tử dưỡng phụ mẫu, hai người ngày ngày chàng chàng thiếp thếp liền thôi, Phụ hoàng còn dạy bọn nhỏ chọi gà, đá dế... thần sợ không lâu nữa sẽ đưa bọn nhỏ hướng sòng bạc đi a...".
Thành đế không thể tin được, đây là hắn anh minh thần võ phụ hoàng, cùng thông minh cơ trí mẫu hậu sao, hắn nhìn Bình Thân Vương lại không giống như nói dối, chưa kịp nói gì thì Chiêu Vương cùng Kỳ Vương bước vào, Bình Thân Vương ánh mắt sáng lên, lập tức báo tin Phụ hoàng cùng Mẫu hậu đang ở hắn Vương Phủ.
Chiêu Vương cùng Kỳ Vương hai mắt sáng lên hướng Thành đế nói "Thần đệ cáo lui" kế tiếp biến mất như cơn gió thoáng qua, chút bóng dáng đều không thấy.
Bình Thân Vương lẩm bẩm "sao thần không nghỉ tới tìm hai tên nhóc kia đâu, đúng là càng lúc càng hồ đồ".
Thành Đế đứng lên vổ vai hắn "đi thôi, đi gọi hết huynh muội tỷ đệ đến, cùng nhau làm tẩy trần yến cho Phụ hoàng, Mẫu hậu".
Khúc Tông nghe tiếng của hái cái tiểu nhi tử, mày nhíu thật chặt, hai tên nhóc kia thích nhất là bá chiếm hắn thê tử, thôi... cứ để Niệm nhi vui vẻ một hồi, vài ngày nữa bọn họ tiếp tục du sơn ngoạn thủy đi.
Bình Thân Vương phủ náo nhiệt phi thường, bởi vì Khúc tông không muốn về cung, Tẩy Trần Yến làm tại Bình Vương Phủ, không chỉ Thành đế cùng Hoàng hậu đến, mà các vị công chúa đưa phò mã cùng nhi tử của mình đến, nhìn một nhà con cháu đầy sảnh đường, Ân Niệm Yên cầm tay Khúc Tông, ngọt ngào cười nói "chảy qua bao nhiêu đấu tranh, tính kế, đến cuối cùng mấy ai biết được nhân sinh chỉ cần như vậy là đủ rồi".
"Đúng vậy" đời này có Niệm Nhi làm bạn, là hắn may mắn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.