Chương trước
Chương sau
Ngũ Hoàng tử Cập quan sau càng thêm vội, trước nay xử lý một nữa tấu trương, hiện tại Tỉnh Đế lấy cớ thân thể mệt mỏi, đẩy hết cho hắn, cho dù biết chỉ là cái cớ nhưng làm người nhi tử, sau có thể để Phụ hoàng mệt mỏi đâu, nhìn hắn phụ hoàng thong dong uống trà tia cây cảnh, Ngũ hoàng tử bực mình hỏi "Nhi thần không thấy Phụ hoàng nơi nào không thoải mái a".
"Là trong tâm trí không thoải mái, Trẫm cùng ngươi Mẫu hậu ngày đêm nghỉ xem ai mới thích hợp làm ngươi chính phi, ngươi mẫu hậu hy vọng ngươi tìm được người tâm đầu ý hợp, không phải chỉ là cái danh nghĩa thê tử".
Ngũ Hoàng Tử một nữa giống Tỉnh Đế, lại từ nhỏ đi theo phê duyệt tấu trương, hắn tâm chứa bá tánh, chưa từng nghỉ tới tình riêng, một nữa lại giống Ân Niệm Yên lãnh đạm tính tình, ngoài trừ hắn Mẫu hậu cùng huynh đệ trong nhà, rất ít người thấy hắn cười, nói chi đến nữ nhi tình?


"Dựa theo Chủ mẫu lựa chọn thôi, Phụ hoàng biết thần nhi đối với nữ nhân không có đặc biệt để ý, làm không được thì cho qua một bên".
Trên đời này có bao nhiêu người được như Đại Hoàng huynh đâu, hắn được mẫu hậu cứu ra từ bóng tối, cưới một cái hiền thê, hiện tại đều đã nhi tử song toàn, ngày sau làm một cái tự do tự tại nhàn tản vương, nhưng hắn thì khác, hắn là tương lai Đế vương, không thể vì nhi nữ thường tình mà quên đi trách nhiệm của bản thân mình.
Phu nhân nhóm trong lòng biết rõ lần này Hoa Yến có ý nghĩa gì? Có không ít người ngắm vào Ngũ Hoàng Tử, bởi vì nam nhân nhà bọn họ có chín phần chắc chắn Ngũ Hoàng Tử là tương lai người kế vị, hậu vị càng tốt, bằng không phi vị đều không tồi, những người này đã quên trong cung còn có một vị Tứ Hoàng Tử.

"Đã lâu rồi Ngự Hoa Viên không có náo nhiệt như vậy, Hòa Phi ánh mắt thật tốt, bổn cung thật muốn đi Phù Quốc du hoạn một lần".
Vân Khánh Quý Phi cười nói "đến lúc đó Nương Nương đừng quên tỷ muội chúng ta a, đợi Dư nhi chọn được phò mã, đến lúc đó ta không còn có gì bận tâm nữa rồi".
Huệ Phi, Lương Phi cười cười gật đầu đồng ý với Vân Khánh Quý Phi cánh nói, Huệ Phi thở dài "chúng ta làm phi tần, không phải nói đi là có thể đi, nhưng mơ mộng hảo huyền chút cũng không sao phải không?"
"Ha ha ha... Huệ tỷ tỷ nói phải, đến lúc đó hai vị tỷ tỷ nhớ mua thật nhiều thứ lạ mắt cho tỷ muội chúng ta là được, nghe nói Phù Quốc không chỉ có danh hoa, còn có nhiều loại trái cây lạ mắt đâu, mỗi năm tiếng cống đều có hạn lượng, đến tay chúng ta chỉ đủ nếm cái tân, ai... đến đó thưởng thức thật đúng là tốt không gì bằng".

Hòa Phi vui vẻ nói "nghe các vị tỷ tỷ nói làm muội nhớ thời gian ở thôn trang trước kia, chỉ cần đi dạo một vòng sườn núi là có rất nhiều quả dại để ăn, vừa tươi mới, vừa giòn lại mang theo chua ngọt hương vị, nhưng lúc đó muội chui rút vào sừng trâu, oán hận mẹ cả lập kế đưa mình đi thôn trang, mà không tỉnh tâm thưởng thức thời gian tự do tự tại đó".
Ân Niệm Yên an ủi "tuổi trẻ cô nương có bao nhiêu người nghỉ được nhiều như vậy đâu, bị người tính kế ai không ôm oán hận? Cho dù sống nơi nào, chỉ cần tâm của muội vui, thì nơi đó cũng tự do tự tại thôi".
"Nương Nương nói phải, chảy qua nhiều chuyện, tuổi đời một nhiều, tâm bình tỉnh hơn xưa, thấp hèn hay phú quý, cuối cùng đều tựa như gió thổi mây bay".
Tứ Hoàng tử nhìn quanh không thấy Ngũ Hoàng Tử chưa tới, hắn khinh thường hừ lạnh, đoán chắc Phụ Hoàng giữ vị Ngũ đệ lại chỉ dạy thêm đi, Phụ hoàng thật bất công, đều là nhi tử, nhưng Bích Tiêu Cung Nhi tử lại được hưởng ân sủng không ai sánh bằng, hắn lại cái gì đều không có, nhìn thấy sắp mười tuổi Lục Hoàng Tử cùng Thất Hoàng Tử, hắn không nhịn được chăm chọc vài câu.
"Hai Vị Hoàng đệ đến thật sớm a, không giống như ai kia còn chưa thấy mặt, đây là khinh thường chúng ta không tình nguyện đến đi".
Lục Hoàng Tử không chỉ thẳng tính, mặt còn lạnh hơn cả Ngũ Hoàng tử, hắn nghe xong mày đều không nhíu chặc như Lục Hoàng tử, thong dong đáp lại "Phụ hoàng gọi Đại Hoàng Huynh cùng Ngũ Hoàng huynh ở lại nghị sự cùng các đại thần, Dương công công vừa mới đến thông cáo, nói hai vị hoàng huynh sẽ đến trễ nữa giờ, còn nói Hoa Yến trước tiên bắt đầu".
Nghe lời nói lạnh nhạt mang theo chăm chọc ý vị, Tứ Hoàng tử chán ghét ra mặt "xì... có gì tốt lắm đâu, đi thôi, qua bên kia ngắm hoa, may mắn còn tìm được trắc phi thị thiếp gì đó" hắn chú định đời này cùng đế vị vô duyên, nhưng an phận như đại hoàng huynh hắn là khinh thường, hoàng gia nam nhân phải được hưởng tề nhân chi phúc mới đúng.
Quan gia công tử cô nương gần đó nhíu mày không vui, Tứ hoàng tử từng lời nói quá thô tục, không chỉ có nhục nhã văn, còn cho người cảm giác hắn không tôn kính huynh trưởng, xem thường đệ muội, vị Tứ Hoàng tử này không phải là cái gì tốt lang quân.
"Tránh ra, bồn hoa Tử cúc này là của bổn huyện chủ, người dám đứng gần?" lời nói đầy tranh chua, tính tình kêu ngạo tựa không tước, làm cho cô nương gần đó phải kiêng dè vài phần.
"Chúng ta không biết Huyện chủ thích chậu Tử cúc này, tại đây nhận lỗi cùng Huyện chủ" người nói chính là Quốc Tử Giám tân Tế Tửu cháu gái Hồng Tịnh Y, mười lăm tuổi tiểu cô nương, tính tình mềm dẻo, thay vì tranh chấp, nàng ta lại thẳng thắng nhận sai, lời nói dễ nghe nhưng ẩn ý nói Huyện chủ Mạch Băng Nhi xem Ngự Hoa Viên là hậu viện nhà mình, có thể tùy ý chọn hoa mình thích, chiếm làm của riêng.
Mạch Huyện Chủ là chính nữ của Mạch Hầu Phủ, từng cứu Thái Hậu, công không lớn không nhỏ, Thái Hậu cùng hoàng thượng nói, trực tiếp phong dòng chính nữ Mạch Băng Nhi làm chính nhị phẩm Huyện chủ, nâng lên thân phận, sau này gả chồng sẽ không bị nhà chồng ức hiếp, xem như hoàn lại ân tình cho Mạch hầu gia.
Mạch Băng Nhi nhớ đến mẫu thân nói trong cung không được tự ý lớn tiếng mắng người, phải giữ quý nữ hình tượng, nhẫn nhịn nhất thời không có nghĩa là nhịn cả đời, nàng ta liền thay đổi sắc mặt nhẹ giọng đáp lại "Là ta quá hấp tấp, từ nhỏ ta đã thích màu tím, nhìn chậu Tử cúc xinh đẹp động lòng người, muốn nhìn thêm hồi lâu, mong các vị muội muội đừng để trong lòng".
"Nào có, bên kia còn nhiều hoa đâu, Mạch Huyện chủ cú tự nhiên, chúng ta đi trước" Hồng Tịnh Y không nóng không lạnh hồi đáp.
Một màng này rơi vào Ân Niệm Yên cùng Cung Nhân Hoàng Hậu mắt, hai người ăn ý không nói đến, đợi điều tra tỷ mĩ lại rồi nói sau.
Qua hơn nữa giờ sau, Đại Hoàng tử hai huynh đệ ưu nhã cùng nhau bước vào thỉnh an, hình ảnh mẫu từ tử hiếu, hậu phi hòa thuận làm cho chúng phu nhân có cảm giác không chân thật, nhìn đến tuấn tú Ngũ Hoàng tử lại một lần nữa cảm thán, thật là một cái hoàn hảo nam nhân a, đều lựa tốt nhất từ Thánh Thượng cùng Ngọc hoàng hậu mà giống, nghe nói từ nhỏ được Thánh Thượng cầm tay chỉ dạy, khí chất vương giả quá cường thế, không biết tương lai thê tử là vị nào quý nữ đâu.
"Được rồi, hai người các ngươi qua bên kia đi, mấy cái đệ đệ ngươi đang đợi đâu, bọn họ đang đợi xem ai sẽ lấy giải nhất, nghe Tiểu Lục nói muốn thắng cây chủy thủy nạm ngọc kia đâu".
"Dạ, Mẫu hậu".
Dung Cơ Uyển bên cạnh hầu hạ hai cung hoàng hậu, trong lòng hai người còn ngồi một đôi thế tử cùng quận chúa, là Đại hoàng tử nhi nữ, nghe nói được hai cung thương yếu có thêm, còn được Thánh Thượng tự mình ban đại danh, phu nhân nhóm vừa hâm mộ vừa ghen tị, đặc biệt là Trình đại phu nhân, nàng nữ nhi không có, Dung gia cô nương lại hạnh phúc viên mãn, bà bà xem nàng ta làm như ruột thịt nữ nhi, phu quân một lòng ngưỡng mộ, nhi nữ song toàn, ông trời thật không có mắt a.
"Lần này tỷ thí nghe nói người thắng được chủy thủ là Lục hoàng tử, người cầm đi bạch ngọc bộ nghiên mực lại là Tứ Hoàng tử, xem ra vị này Tứ Hoàng tử cũng không giống ngày thường như vậy".
Trình Đại phu nhân cười lạnh nói "Nhìn người không nên nhìn bên ngoài, lời đồn đãi không cần quá tin tưởng sao" dứt lời còn nhìn chủ vị hai người một cái, thâm ý rõ ràng làm cho vài người hiểu rõ.
Nữ nhân ai không muốn đạp người khác hài tử xuống, nâng lên thân phận của nhi nữ mình, cho dù là cao quý quốc mẫu đều không khác gì đi.
Mạch Phu nhân ngồi nghe, bắt đầu chuyển động lên, nàng nữ nhi tính tình khó thuần, gả nhà khác sợ là đem tổ tông nhà chồng đốt thành cho đi, nếu gả cho Tứ hoàng tử làm chính phi, ít nhất chỉ tai họa Tứ Hoàng tử mà không phải hắn tổ tông bị tội, nàng đã tìm hiểu Tứ Hoàng tử không phải cái gì thứ tốt, vô tình bạc nghĩa, những chỉ cần lấy được lòng Hòa Phi, trong cung không ai dám cùng nàng nóng mặt, may mắn nữ nhi tính tình hoang dã khó thuần nhưng lại nghe lời nàng, hy vọng tương lai không quá thảm hại.
"Hồi hai cung hoàng hậu, đây là các vị cô nương thắng giải thưởng Hoa Yến hôm nay, thắng được bộ Tường Vân bộ diêu là Hồng cô nương, Trâm hồ điệp thuộc về Mạch huyện chủ, Trâm hoa mai thuộc về Liễu cô nương...."
"Muội muội nhìn xem mấy cái khả nhân nhi, như hoa như ngọc cô nương, càng nhìn càng làm tâm sinh vui mừng"
Ân Niệm Yên cười tiếp lời "tỷ tỷ nói đúng, nhìn một đám xinh đẹp tiểu cô nương, tâm tình càng thêm thoải mái".
"Đạ hai hai cung nương nương khen tặng"
Ân Niệm Yên cười cười, Lễ nghi quả thật không chê vào đâu được, đưa nhỏ này rất hợp nàng mắt duyên, nhìn lại Dung Cơ Uyển, thấy nàng quy cũ tươi cười, càng thêm vừa lòng, Ân Niệm Yên nàng con dâu phải như vậy mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.