Chương trước
Chương sau
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Ân Niệm yên trong lòng khó chịu hơn, chỉ cần nhìn thấy thứ gì không vừa mắt liền tức giận, nàng sợ bị trúng độc thủ của người khác, nhưng cũng không đúng, nàng có Ngọc Hồ Lô, nguy hiểm đến gần nó sẽ run lên cảnh báo, thật phiền nhân a...
"Tiểu Bạch, ta muốn kiểm một chút, không biết sao lại khó chịu như vậy, mùa đông lạnh giá, có phải mùa hè ôi bức đâu, nhưng tính tình của ta gần đây rất dễ nổi đóa".
"Ngươi đợi chút, ta đang liên lạc với bên kia, ngươi không phải trúng độc thủ của ai đi?"
"Nếu thật như vậy, sợ là Ngọc Hồ Lô của ngươi là đồ dỏm rồi".
Tiểu Bạch nhíu mày nói "Thương Thành sẽ không bán đồ dỏm, nếu thật sự trúng độc thủ, thì chính ngươi quên đeo nó bên mình".
"Ta sai rồi được chưa? Mau liên lạc đi, thời gian này Tỉnh Đế thường xuyên đến chổ ta, còn không báo trước, muốn vào đây cùng ngươi tâm sự không dễ chút nào, ngươi nên trân trọng mới đúng".


Tiểu Bạch thở dài không cùng Ân Niệm Yên đôi co, cùng nữ nhân cải nhau, có đúng cũng thành sai, cách tốt nhất là im miệng, mặc kệ nàng ta lải nhải.
"Được rồi, người đứng gần với màn hình đi, nó sẽ kiểm tra toàn bộ thân thể ngươi, bảo đảm không sót chổ nào, an toàn tuyệt đối, ngươi không cần lo lắng".
Ân Niệm Yên yên tỉnh lại, nhìn màn hình từ từ hiện ra, bên trong có nhiều chữ đông tây chạy nhanh như kiến vỡ tổ, nàng không cần biết nó là chữ gì, chỉ cần biết mình bị làm sao là được, đứng đó chừng năm phút thời gian, màn hình tắc đi, giữ liệu chạy đến Tiểu bạch.
"Có kết quả rồi, ngươi không cần lo lắng, là có thai, không phải trúng độc kế, chúc mừng ngươi, là hai đứa nhỏ, được hai mươi mốt ngày, mẹ con khỏe mạnh" Tiểu Bạch máy móc nói.
"Ngươi chắc chắn sao?" hai mươi mốt ngày, còn không phải lần điền cuồng trong rừng kia sao, Tỉnh Đế cũng quá mạnh rồi, nàng còn chưa chuẩn bị đâu, hôm đó quá mệt mỏi, nàng nghỉ ngơi lâu, còn cùng Hoàng Hậu tiếp chuyện mệnh phụ nhóm, quên uống thuốc tránh thai, hiện tại tốt rồi, lại có....

"Đừng nghi ngờ Thương Thành, ngươi nghi ngờ chính bản thân mình đi, thật ra như vậy cũng tốt, sinh xong lần này không cần sinh nữa" Tiểu Bạch nghỉ hắn nên an ủi Ân Niệm Yên, thai phụ tức giận không tốt cho đứa nhỏ.
"Nếu có thì sinh thôi, ai.... Hiện tại không phải lúc a, thôi ta đi ra ngoài đây, lần sau đến kiểm tra định kỳ đi" hai đứa nhỏ đâu, nàng phải chắc chắn mẫu tử đều bình an.
Ân Niệm Yên như cũ thỉnh an, trở về cùng hai đứa nhỏ chơi đùa, có đôi khi Nhị Công Chúa cùng Ngũ Công Chúa đến chơi cùng, hôm nay nàng cùng Đại Hoàng Tử viết xuống kế hoạch xây dựng học đường.
"Đây là Khang Nhi hỏi thăm được sao, trên giấy đều là ngươi ý tưởng?" Ân Niệm Yên nhìn kế hoạch sửa sang lại Quốc Tự Giám, cùng như thế nào xây dựng học đường, mỗi cái thì cần bao nhiêu bạc... có nhiều chỗ còn thiếu sót, nhưng như vậy đã rất khá, trình bày rõ ràng mạch lạc, nếu Tỉnh Đế có cùng ý tưởng, vậy phụ tử bọn họ nhất định tạo ra một cái thịnh thế cho đời sau.

"Là Nhi thần nghỉ ra được, còn chưa hoàn trỉnh nên không cùng mẫu phi nói" hắn nhất định làm tốt chuyện học đường, đây là chí hướng của đời hắn.
"Ân, đợi hoàn thành Mẫu Phi nhìn xem có chỗ nào không thỏa đáng, Mẫu phi trước trở lại tẫm điện, Khang Nhi tiếp tục đi, chút nữa Tiểu Ngũ tỉnh dậy, chúng ta cùng nhau dùng thiện" Thấy Cẩm Họa đứng bên ngoài dùng mắt ra hiệu, Ân Niệm Yên trước rời đi.
Chủ tới hai người vào trong, Tử Họa cùng Tiểu Hỉ Tử ra bên ngoài canh gác, Cẩm Họa cẩn thận kiểm tra, chắc chắn không có ai gần đây, liền nhỏ giọng nói "Uông Quý Nhân hận Tần Tiệp Dư không giúp mình lúc bị chủ tử phạt quỳ, nàng ta mời Tần Tiệp Dư đến Trinh Bảo Các dùng trà thưởng hoa, đuổi hết tâm phúc ra ngoài, chỉ để lại Tên thái giám giả kia, lúc đó không ai biết bên trong nói chuyện gì, đến trời tối muộn Tần Tiệp Dư mới trở lại, cái đinh ở Trinh Bảo Các không thể đến gần, lúc Tần Tiệp Dư đi ra thì trời tối đen, nên không đoán được chuyện thế nào, chỉ có thể đợi liên hệ với cái đinh ở Tìm Hoa Các mới biết được".
Lúc này Tử Họa rõ cửa bước vào "Chủ Tử nhận được tin, Uông Quý Nhân mời Nhàn Lương Viện đến Trinh Bảo Các, Tần Tiệp Dư lấy cớ không khỏe để từ chối, hiện tại Nhàn Lương Viện đang cùng Uông Quý Nhân uống trà ngắm hoa".
"Chỉ có Nhàn Lương Viện?" Ân Niệm Yên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không dám dùng toàn lực đi tìm hiểu, Tỉnh Đế ám vệ đang nhìn chầm chầm hậu cung, chẳng lẻ bọn họ vô dụng đến như vậy sao?
"Có Từ Bảo Lâm cùng đi, nghe nói là Nhàn Lương Viện trên đường gập được, nô tỳ không dám tiếp cận quá gần cái đinh, Uông quý Nhân cùng Tần Tiệp Dư gần đây quản cung nhân quá nghiêm, còn có ám vệ từ xa nhìn, chỉ có thể như có như không nói vài câu".
Ân Niệm Yên bực mình nói "Phi tần mời nhau uống trà thưởng hoa là chuyện bình thường, sợ là Ám Vệ không để ý đi, đợi hai người kia trở về xem có tìm hiểu được gì không, mười ngày sau Hoàng Thượng tổ chức gia yến, trước đó chỉ có thể nhìn xem Thái Y bên kia có dùng được không".
Mười ngày bắt mạch một lần, nếu hậu cung có người mang thai, Thái Y nhất định báo cho, nhưng Uông Quý Nhân thất sủng đã lâu, hiện tay khám ra hỉ mạch, vị Thái Y kia chắc chắn trước tiên báo cho Tỉnh Đế, như vậy chuyện nàykhông liên lụy nhiều người, còn giữ được Đế Vương mặt mũi.
Nhan Lương Viện cùng Từ Bảo Lâm hiện tại không phải uống trà ngắm hoa như người khác nghỉ, hai người bọn họ bị Uông Ỷ Diệu hạ dược, cả người mệt mỏi, không thể dùng sức càng không thể kêu cứu.
"Ta vốn tưởng từng người tới, không nghỉ tới Từ Bảo Lâm chờ không kịp, đưa mình đến vậy ngươi trước tiên đi, Từ Bảo Lâm chưa từng được sủng hạnh, Sinh ca dịu dàng chút a..."
Uông Sinh từ lúc tìm được thỏa mãn với Tần Tiệp Dư, hắn tâm lớn hơn, muốn ngủ cùng Hoàng đế nữ nhân, đương nhiên phải được Uông Ỷ Diệu cho phép "Diệu Nhi yên tâm, ta sẽ hầu hạ tốt Từ Bảo Lâm".
Từ Bảo Lâm biết mình rơi vào cái gì hoàn cảnh, nàng nhìn Uông Ỷ Diệu cầu xin, dùng chút sức lực còn lại nói "không.... Không...." nhưng quá nhỏ chỉ có thể mặc kệ tên Thái giám kia cởi y phục trên người nàng, cuối cùng cái gì cũng không còn, hắn còn dùng hai tay bẩn thiểu kia sờ soạn, thẩm chí là đụng chạm vào phía dưới, nàng chỉ biết chịu đựng, đến khi cảm giác được đau đớn, nàng biết cuộc đời của mình xong rồi.
Nhan Lương Viện nữa nằm nữa ngồi một góc trên giường, nhìn thấy hết thảy, nàng ta chỉ có thể sợ hải nhắm mắt lại, hắn không phải thái giám, hắn là hoàn chỉnh nam nhân a, sao Uông Ỷ Diệu dám... sao nàng ta dám làm như vậy đâu?
"Nhan Lương Viện không cần khẩn trương, đến lượt ngươi mau thôi, Sinh ca khỏe đâu, cả đêm đều được a...." Uông Ỷ Diệu hiện tại như một người khác, nàng ta đem hết thảy nhục nhã bị Tỉnh Đế chà đạp trước kia, trả lại trên người hắn phi tần, cảm giác này đúng ta tuyệt a...
"Không.... Đừng tới đây...."
"Quá nhỏ... không nghe thấy, ngươi muốn sao? Sinh ca tới lượt Nhan Lương Viện a...."
Uông Sinh buông ra Từ Bảo Lâm, hắn mạnh tay kéo áo Nhan Lương Viện, lật người lại tiến vào từ phía sao, Nhan Lương viện bị bất ngờ tấn công, đau đớn rên rĩ làm cho Uông Sinh ham muốn càng tăng, hắn thô bạo chiếm đoạt mặc kệ Nhan Lương Viên cầu xin, Từ Bảo Lâm cứ tưởng mình đã thoát khỏi tên cầm thú kia, không nghỉ tới Nhan Lương viện mệt, hắn tiếp tục trên người nàng.
Dược trong người tan đi cũng là lúc Uông Sinh thỏa mãn hắn du͙ƈ vọиɠ, Nhan Lương Viện cùng Từ Bảo Lâm rời đi trong bóng đêm, lần này là được cung nhân đỡ đi, nghe nói ba người uống quá nhiều, còn sự thật thế nào chỉ có bọn họ biết.
Uông Quý Nhân âm độc nhìn Uông Sinh cười lên "Sinh Ca thấy thế nào, có muốn tiếp tục không, còn mười ngày nữa đến Gia Yến, tìm vài người nữa sao?".
"Diệu Nhi, tâm của muội trở nên tàn nhẫn rồi, bất quá hậu cung mỹ nhân hương vị không tồi, đặc biệt là Từ Bảo Lâm kia, thật tư vị a...".
Tàn nhẫn sao, nhớ lần đầu tiên của nàng, Tỉnh Đế tra tấn nàng cả đêm, đau đến chết lặng, còn bị thương thân mình, tốn vài năm mới dưỡng lại được, trước đây đám người kia cười nhạo nàng, hiện tại nàng cho họ biết cảm giác đó có tư vị gì đi, đáng tiếc Ân Niệm Yên quá khó chơi, bằng không nàng nhất định tra tấn Ân Niệm Yên chết đi sống lại.
Uông Sinh nhìn hắn Diệu Nhi ánh mắt độc ác nhìn hướng Thiên Ân Điện, hắn biết trong lòng nàng có bao nhiêu hận "Diệu Nhi, chỉ cần nàng vui, ta nhất định làm hết thảy, người kế tiếp là ai, nàng chọn đi".
"Sinh ca là tốt nhất" Uổng Ỷ Diệu tươi cười khen hắn, không nói độc nhất phụ nhân tâm sao? vậy nàng cho bọn họ cảm nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.