Trở lại bờ suối, Ân Niệm Yên nhìn đám nhóc trên người đầy bùn đất lắc đầu nói "Khánh tỷ tỷ nhìn xem đi, sinh nữ nhi tốt hơn a, muội hiện tại hiểu Đại tẩu nhắc đến hai tên nhóc nhà mình, trên mặt đều là bắt đắc dĩ". "Nam hài tử chính là như vậy sao, ta đi đưa bọn nhỏ tắm giặc sạch sẽ đi, cá sắp ăn được rồi" Khánh Quý Phi tìm cái cớ rời đi, nàng cũng muốn cùng người nhà tâm sự vài câu. "Thần phụ đi theo nhìn xem đi, mấy tên nhóc này quá dã" Vinh thị cười tiếp lời, nhìn thái độ này, cô em chồng nhất định có chuyện hỏi bà bà, nàng nên biết đều rời đi. "Vậy làm phiền Khánh tỷ tỷ cùng Đại tẩu". Ân Niệm Yên đợi người đi xa, cùng Sở thị ngồi xuống một tảng đá lớn, cầm cần câu lên câu cá "giống lúa mạch mới phát triển thế nào, phụ thân có nói cho nương không? Còn có Tam ca cùng Sở gia bên kia thế nào?"
"Phụ thân ngươi nói lúa phát triển rất tốt, hiện tại đã bước vào mùa thu hoạch, mười ngày sau sẽ biết sản lượng, nhưng nhìn có thể đoán sản lượng cao hơn rất nhiều, đó chỉ là trung đẳng thổ địa, chỉ cần tưới tiêu đầy đủ, gốc mạ ẩm ướt là được, cha ngươi vui mừng mấy đêm không ngủ được, hắn nói sống cả đời, hôm nay có thể làm một việc lớn như vậy cho bá tánh, trăm năm sau hắn có thể nhìn mặt ngươi nãi nãi cùng Ân gia tổ tông rồi". Ân lão phu nhân lúc còn sống hy vọng nhi tử làm một cái quan phụ mẫu, giúp người dân ăn no mặt ấm, ít nhất nơi hắn làm quan sẽ không có đói khổ dân chúng, trong lòng của Ân Bách Điền luôn tâm niệm đều này, hiện tại có được cơ hội, hắn vui mừng mất ăn mất ngủ mấy đêm liền. "Nương nên bệnh cạnh nhắc nhỡ Cha, thân thể tốt mới giúp được người khác, còn Tam ca thế nào, trong cung hiện tại canh gác nghiêm ngặc, nữ nhi không tiện tìm hiểu tin tức".
"Ai... còn không phải nữ nhân gây họa? Đại Cửu ngươi thường xuyên vắng nhà, Đại Cửu mẫu ngươi thì lo quản gia, hầu hạ trưởng bối, không để ý Tam biểu ca ngươi trong lòng có người, nhưng cô nương kia một lòng ái mộ Tam ca ngươi, còn lộ liễu không chút che dấu, cuối cùng biểu huynh đệ thành thù. Tam ca ngươi không thích như vậy nữ nhân, thường xuyên đi xa nhà, hắn bắt được bí huyết ủ rượu cùng cách nấu rượu trong suốt gì đó, liền chạy đi thôn trang chuẩn bị, tháng trước trở lại mừng thọ ngươi bà ngoại, bị nữ nhân kia tính kế, hạ dược trong rượu, nhưng cuối cùng người lên giường với nàng ta là Sở Tam Lang. Đại bá mẩu ngươi tức giận đuổi hắn đi, hắn quỳ gối trước viện cầu xin, ngươi bà ngoại đau lòng hài tử, lùi một bước cho nàng ta vào cửa làm thiếp, đời này không được nâng phòng, nghe nói cô nương kia là Hàn Lâm Viện biên soạn dòng chính cô nương, họ Nguyễn, nguyên danh là Nguyễn Thi Âm.
Tam ca ngươi sau lần đó trầm tính hơn, hắn thời gian chủ yếu ở bên ngoài, cùng Sở gia không còn thân mật như trước kia, ai... cũng không thể trách hắn được". Ân Niệm Yên lắc đầu nói "chuyện đã xảy ra chúng ta không thể thay đổi được, nếu Tam ca muốn tự mình lập nghiệp, vậy để hắn tự mình làm đi, Nương đừng quá lo lắng, ngài cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa, ngậm kẹo đùa cháu là tốt rồi, Nương giúp nữ nhi cùng Tam ca truyền đạt lời nói, nữ nhi nghiên cứu ra vài bí phương cùng vài phần ý tưởng cho con đường Hoàng Thương, nữ nhi muốn nhìn thấy bản lĩnh của hắn". Có những thứ ở hiện đại nàng không nhớ hết, nhưng còn có Thương Thành cùng Tiểu Bạch, hắn rất giỏi chuyện buôn bán, chỉ cần vài câu của Tiểu Bạch, hoặc là một quyển sách dạy cách buôn bán cũng đủ cho Ân Triết Tân thành tài, quan trọng là hắn có năng lực đó không. "Hắn nghe xong nhất định càng cố gắng hơn, ai... nương hy vọng hắn thành thân, hắn có người hầu hạ, Nương không cần lo lắng quá nhiều". Sau giờ cơm trưa, Tỉnh Đế trở lại đem theo không ít con mồi, chủ yếu là Hưu, Lộc Nhung, không có gì mảnh thú, nơi này là Hoàng Gia bãi săn, đương nhiên sẽ có người tuần tra rắc rao, mảnh thú rất ít xuất hiện, muốn săn Hổ Báo thì phải đi sâu vào trong rừng rậm, nhưng quá nguy hiểm. "Hôm nay lại có thịt Lộc ăn sao? Thần thiếp tưởng ăn Ấm Nồi, dùng gà rừng hầm lấy nước thì không cần phải nói, còn có các loại rau, thịt, cá... thật không tồi ý tưởng đi?" ngày cuối cùng ở đây, nên thưởng thức chút hưởng vị dân dã, trong cung không thiếu vài thứ này, nhưng hoàn cảnh sẽ không giống. "Nghe theo Hoàng Quý Phi, hôm nay ăn Ấm Nồi, Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi muốn ăn thêm gì cứ thoải mái ăn, không cần câu nệ" Tỉnh Đế một câu tùy ý, làm cho người nghe thấy biết rõ Hoàng Quý Phi có bao nhiêu sủng ái, phu nhân nhóm dùng ánh mắt thương hại nhìn Thường gia nữ quyến, sợ là Thường gia nam nhân con đường làm quan khó khăn đi. Ngày cuối cùng của chiến đi săn, Quân Thần đều nhạc, Hoàng Hậu như cũ tiếp đãi mệnh phụ nhóm, địa vị cao nhất là Dương Lão phu nhân, Dương gia ba đời là Đế Sư, Dương gia nam nhân tính tình kêu ngạo, ỷ mình học thức quyên thâm, xem thường tư chất ba vị Hoàng Tử, cảm thấy khả năng thừa kế không cao, nên từ chối làm tiên sinh dạy dỗ ba vị hoàng tử, Tỉnh Đế không vui nhưng không nói gì, dù sao cũng phải người tình ta nguyện mới tốt. Vấn đề ở chỗ Dương gia nhắm vào Ngũ Hoàng Tử Khúc Vinh Khải, mấy ngày nay trong sáng ngoài tối, không dứt lời khen tặng, Dương gia nữ quyến trong mắt còn không để Ân Niệm Yên vào mắt, bọn họ tự nhận là dòng dõi quý tộc, Ân Niệm Yên thân phận có cao cũng chỉ là Hoàng gia một cái thiếp, để mắt tới nàng nhi tử chính là phúc phận của nàng. "Lão phu nhân uống chén canh trước, đợi cá nấu xong lại dùng thêm chút" Dương Đại phu nhân hầu hạ Dương lão phu nhân dùng, lời nói đúng mực, cử chỉ thỏa đáng nhưng nhìn Ấm Nồi đầy khinh thường, nàng chỉ dùng nước canh, tuyệt không bỏ thêm bất cứ thứ gì khác vào. "Được rồi, người cũng uống một chén đi, nơi này không nhiều món ăn, đừng đói bản thân mình" nàng cũng không thích nỗi vị Hoàng Quý Phi này, còn có Ân gia đám người, quả thật không lên được mặt bàn. Bên cạnh Vinh Phu nhân nghe được như vậy một màng, nàng nhìn nhanh một vòng, sau lại âm thầm nhìn trên cao vài vị, thấy Hoàng Quý Phi cười như không cười nhìn quan gia nữ quyến, còn thâm ý nhìn Dương gia nữ quyến bên này, sợ là Ân gia cùng Dương gia không hợp nhau đi, nàng phải cùng nhà nàng lão gia nói, đừng hồ đồ cùng Dương gia đi gần. "Xem ra những thứ thần thiếp thích không phải ai đều thích, nơi này là bãi săn, không có nhiều thứ no bụng, lỡ như đói ra chuyện thật là thần thiếp tội lỗi, Hoàng Thượng cho người nấu thêm vài món cao quý thanh nhã cho các vị phu nhân có được không?" sau đó gật đầu với Hoàng Hậu "Thần thiếp suy nghỉ không chu toàn rồi". "Muội nói gì đó, không chỉ bổn cung, ngay cả Hoàng Thượng đều thích thú đâu, muội nhìn bọn nhỏ ăn ngon chưa kìa, là có người quá cao quý, không hiểu bá tánh đói khổ, muội có gì sai?" Hoàng Hậu quan sát mấy ngày nay, mới biết Nhất phẩm cáo mệnh đều xem thường Ân gia cùng Ân Niệm Yên, ngay cả một cái ngự sử gia lão phu nhân đều như vậy, thì mấy nhà khác trong tối còn bãi bao nhiêu sắc mặt đâu? "Dương Trung, gọi người chuẩn bị sơn hào hải vị, đưa đến bàn những người không ăn được Ấm Nồi, đừng để tiệc tan bụng còn đói trở về" Tỉnh Đế không để ý nữ quyến bên này, hắn chủ yếu cùng thần tử săn thú, ăn uống, không nghỉ tới đám người không có mắt kia dám bãi sắc mặt cho Niệm Nhi xem, đáng chết. "Chúng thần không dám..." không chỉ nữ quyến, mà bên quan viên nhóm đều quỳ xuống, trong lòng thầm mắng một đám ngu xuẩn phụ nhân, Hoàng Quý Phi không chỉ được sủng ái, còn là mẫu thân của hai vị Hoàng Tử, ngay cả Hoàng Hậu còn nể trọng ba phần, bọn họ lấy tư cách gì cho người xem sắc mặt? "Đứng lên đi, đừng làm bữa tiệc mất vui, đến cùng Trẫm uống cạn". Vạn nhị phu nhân âm thầm khinh thường đám người tự cho là đúng kia, nhìn xem hiện tại ăn cũng được, mà không ăn chính là bất kính Đế Vương, thật xuẩn chết đi được, nàng ta nhìn Hoàng Hậu nói "Ấm Nồi không thể thiếu cá được, có thêm tôm cua thì càng ngon, nhớ năm trước mùa thu tôm cua nhất phì, thần phụ cho người làm Ấm Nồi với mấy thứ này ăn thật mỹ vị". "Nghe nói Hàn nhị lão gia thường xuyên đi câu cá, Nhị thái thái thật có phúc khí, phu quân câu cá thê tử dùng, quả thật làm người hâm mộ không thôi" Hoàng hậu đối với Vạn gia bình thường như mấy nhà khác, huống chi từ khi Thái Hậu không có, Vạn gia bắt đầu xuống dóc, Vạn gia nhị phòng phân gia, cũng chỉ là một cái nhàn tản quan, cả ngày du sơn ngoạn thủy, xem như hài lòng Hoàng Thượng đi. "Nghe Vạn nhị thái thái nói, bổn cung thật muốn thử xem, năm nay không có làm thu yến, đợi năm sau lúc tôm cua phì nhất, làm Ấm Nồi Yến thật tốt ăn đi". "Hoàng Quý Phi không nên bỏ qua Trường Xuân Cung, ta thấy thiên sắp lạnh, Ấm Nồi nhất thích hợp" Khánh Quý Phi cười nói, không biết cố ý hoặc vô tình nhìn qua Tỉnh Phi cùng Phùng Phi, người khác không biết nhưng nàng biết rõ là ai kích động phu nhân nhóm đâu, còn tưởng mượn phu nhân vòng từ từ bài xích Ân gia nữ quyến, từng bước tính kế Ân Niệm Yên? Kế sách là không tồi nhưng quá lộ liễu, vẫn còn non hơn Ân Niệm Yên chút. Trở lại liều trại, Dương lão phu nhân căn dặn tức phụ nhóm "Hoàng Quý Phi thân phận thế nào cũng là Hoàng Thượng thân phong Hoàng Quý Phi, các người không cần đắt tội nàng, từ xưa sủng phi có bao nhiêu người có kết cục tốt?" "Hồ đồ... ngươi có biết mình nói gì không? Đừng tưởng mình là chính nhất phẩm Lão phu nhân thì cao nhân nhất đẳng, Hoàng gia người là ngươi nên nói sao?" Dương lão thái gia còn tưởng khuyên can lão thê, không nghỉ tới bọn họ thật không có đầu óc, Hoàng Quý Phi được hưởng Tây cung đãi ngộ, còn không phải nhất được sủng, hoặc là chuyên sủng, bất quá cũng chỉ là một cái bình thường sủng phi, Ngự sử nhóm cùng lão thần còn không có ý kiến, lão bà kia có tử cách gì khinh thường cùng bài xích người? "Lão già, ngươi...." phu thê mấy chục năm, hiện tại trước mặt con cháu bị mắng, đương nhiên muốn nói lại vài câu, nhưng thấy hắn nghiêm khắc nhìn nàng, Lão thái quân liền thôi "được rồi, ta không nói nữa, các ngươi trở về đi" nhưng trong tâm càng chán ghét Ân Niệm Yên cùng Ân gia người hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]