Chương trước
Chương sau
Tỉnh Đế chạy đến cũng là lúc Ân Niệm Yên chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ trở lại Bích Tiêu Cung, kệu mềm được gắn thêm màng che nắng gió, nên không có gì đáng ngại.
"Niệm Nhi không lo lắng, hai đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì, trẫm sẽ tự mình chăm sóc Tiểu Ngũ, nàng an tâm đi chăm sóc Khang Nhi đi" nhìn Ân Niệm Yên hóc mắt đỏ như vậy, tâm hắn khó chịu vô cùng.
"Ân, Tiểu Ngũ làm phiền Hoàng Thượng, ngài cho thiếp mượi Diêu Ngự Y vài giờ đi" nàng cũng không tị hiềm cái gì, trước trở về lấy dược cứu người lại nói.
"Diêu Ngự Y đang ở Bích Tiêu Cung đợi đâu" đây là lần đầu tiên Niệm Nhi ra tiếng muốn gì đó từ hắn đi.
Những người chứng kiến cảnh này còn chưa phục hồi tinh thần lại, nghe nói Hoàng Quý Phi được sủng ái, lại không nghỉ tới sủng đến mức độ này, ngay cả Ngự Y cũng dám muốn dùng, Tỉnh đế ôm Ngũ Hoàng Tử rời đi, nói là sẽ tự mình chăm sóc, càng làm cho bọn họ há hóc mồn, mất đi quy cũ dáng vẽ.


Hoàng Hậu nhìn phu nhân thái thái nhóm, kế tiếp là phi tần cùng Hoàng Tử công chúa, ai ai đều cuối đầu không nói.
Nàng không muốn trước mặt nhiều người hỏi cung mấy đứa nhỏ, dù sao cũng là Hoàng gia người, mặt mũi, thanh danh cần phải bảo hộ, nơi đó có nhiều cung nữ thái giám hầu hạ, nhất định có người nhìn thấy.
"Hôm nay đến đây thôi, sẽ có người đưa các vị ra cung, còn người bị thương sẽ ở lại trong cung có thái y chăm sóc, Hoàng Thượng cùng bổn cung sẽ cho người bị hại một công đạo, bất quá trước khi có kết quả, bổn cung không muốn nghe thấy bên ngoài có ai bàn tán chuyện này".
"Thần phụ biết rõ" chuyện này liên quan đến Hoàng gia thể diện, nếu có ai ra ngoài nói, sợ nhà đó cũng xong rồi.
"Diêu Ngự Y nhìn xem lọ dược này thế nào? ngươi cẩn thận chút, chỉ có một lọ thôi" dược từ thương thành chắc chắn dùng được nhưng nàng không thể tự tiện cho người uống.

Diêu Ngự Y thấy Cẩm Họa lấy ra một rương lớn dược liệu chủ yếu là thuốc viên, số lượng có mười viên đi, hắn cảm thấy mình quá ếch ngồi đáy giếng, bên ngoài có nhiều người có tài hơn hắn như vậy, không gập được một là thật uổng sống kiếp này a.
"Là Hảo dược, mùi hương nhẹ nhàng, dược vị vừa đúng, đuổi hàn công hiệu nhất định tốt gấp mấy lần bình thường phương thuốc, trước dùng một viên xem phản ứng thế nào, chỉ hy vọng tối nay hai vị không nóng sốt lên quá cao".
Diêu Ngự Y cho hai người uống thuốc xong, hắn chưa chịu đi, ánh mắt cứ nhìn vào lọ dược kia, vẽ mặt muốn nói lại thôi làm Cảm Họa bực mình "Diêu Ngự Y, không nói đến mấy lọ kia, chỉ lọ này rất khó kiếm, đều là mua lại từ những người vân du khắp nơi, trên đường gập cũng có, lúc vào núi săn thú cũng có, hiện tại muốn mua thêm chưa chắc tìm được, ngươi đừng đánh chủ ý mấy viên dược này được không?".

"Thứ tốt nên làm ra nhiều hơn, tạo phúc bá tánh biết không, Cẩm cô nương tuổi còn quá trẻ, không hiểu cũng không sao" Diêu Ngự Y cứ mặt dầy đứng đó cùng một cái cô nương giảng đạo lý.
"Cẩm Họa tặng Diệu Ngự Y một viên đi, nếu Diêu Ngự Y có chế tạo ra dược, đúng là người bệnh phúc khí đâu, bổn cung có mấy lọ khác dược, nếu ngày có thể thành công, bổn cung nguyện ý đưa tặng thêm mỗi loại một viên" nàng còn không biết như thế nào đưa ra đâu, có người tới cửa còn rụt rè cái gì.
"Lão thần trước đa tạ Hoàng Quý Phi" Diêu Ngự Y cẩn thận gói lại viên thuốc, nhanh chân rời đi.
"Trần Phu Nhân đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì, cứ an tâm ở lại đây nghỉ tạm đi, bạch Thược cùng Ngân Họa sẽ canh gác bên này, có chuyện gì cứ cùng bọn họ nói, không cần ngại".
"Cảm tạ Hoàng Quý Phi" Tống thị là Tú Tài nữ nhi, được phu thân dạy đọc sách viết chữ, cùng mẫu thân may giá lo liệu việc nhà, tính tình đềm đạm dịu dàng, gả cho một tên thô nhân ai cũng đáng tiếc, nhưng thời gian lâu rồi mới biết Tống gia rất có ánh mắt nhìn người, Tống thị được phu quân yêu thương kính trọng, nhi nữ song toàn, là cái có phúc khí.
Ân Niệm Yên trở lại tẩm điện, Tri Họa kể lại chuyện nàng nghe được từ cung nhân ở đó, nhìn thấy được gì đều nói không một câu cất dấu "Đại Hoàng tử từ lúc bắt đầu bước vào cùng nhóm công tử cô nương chào hỏi đến cùng người nói chuyện phiếm, đều lễ nghĩa chu toàn, đối với cô nương nhóm giữa khoảng cách, không quan tâm đặc biết đến ai.
Tín Thân Vương tiểu công tử ban đầu chỉ nhìn Đại Hoàng tử, sau lại tiến đến bắt chuyện, hai người cũng xem như hài hòa, không nghỉ tới Tam Hoàng Đáy huyệŧ Nhị Hoàng tử không vui cảnh tượng như vậy, nhưng không có hành động gì quá đáng, chỉ khi Đại công chúa cùng Huân Huyện Chủ của Tính Quận Vương Phủ nói gì đó, hai người kia lại tiến đến bên cạnh Nhị Hoàng Tử cùng Đại Hoàng Tử, kế tiếp bốn người muốn đi cho cá ăn, nhưng không ai nhìn thấy tại sao lại ngã vào hồ nước".
Ân Niệm Yên nhắm mắt không ra tiếng, nàng đang suy nghỉ xem đây là chuyện thế nào, nhìn thì rất nhỏ, nhưng nàng không tin bày ra một cái mưu kế, chỉ có kết quả như vậy, vậy nếu nàng là bọn họ thì sẽ làm gì tiếp theo?
"Tri Họa, Tử Họa nói xem, ngươi khổ tâm bày ra một cái kế hoạch như vậy, chỉ làm cho vài đứa nhỏ ngã vào trong hồ thôi sao? Không màng Hoàng Gia thể diện, nhất định sẽ không chỉ như vậy đi".
"Chủ tử, ý người nói là...." Tri Họa nghỉ tới điều gì, nhưng không xác định, sợ mình nghỉ sai rồi.
"Tri Họa thông minh hơn ta nghỉ nhiều, Tử Họa học hỏi thêm đi, ngươi nghỉ đúng rồi, mục tiêu là bổn cung cùng Tiểu Ngũ, Khang nhi chỉ là một bước dẫn mà thôi, nếu như không ngăn người lại thì chắc chắn hôm sau có lời đồn đãi, nói bổn cung không biết dạy dỗ Hoàng Tử, chuyện lớn hơn nữa là ngự sử cùng lão thần sẽ dâng tấu không đồng ý Hoàng Tử dưỡng ở Bích Tiêu cung, áp lực quá nhiều, Hoàng Thượng nhất định sẽ cho Đại thần một cái công đạo.
Còn bổn cung mặc dù vẫn là Hoàng Quý Phi, nhưng không lâu sẽ trở thành một cái khắc tử mẫu thân, cho dù có sinh bao nhiêu Hoàng Tử, cũng sẽ không được dưỡng dưới gối, đây mới là mục đích cuối cùng của mấy người kia".
Tử Họa dậm chân mắng người "đừng để nô tỳ biết người kia là ai, bất quá chuyện này sẽ không một người làm đi, sợ là có rất nhiều tay chân bên trong, Bích Tiêu Cung vị trí đẹp nhất trong cung, có hồ sen, có vườn đào, có hoa viên nhỏ, trong cung ai không thèm nhỏ dãi đâu? Kéo chủ tử xuống thì bọn họ sẽ có cơ hội thôi".
"Chuyện này để Hoàng Thượng giải quyết đi, chúng ta không tiện nhúng tay, trước mắt lo cho Khang Nhi bình phục trước đã, các ngươi ra ngoài trước đi".
"Dạ, chủ tử" hai người ra ngoài, Tử Họa nói muốn đi nấu chút gì cho chủ tử lót dạ, Tri Họa gật đầu, đợi Cẩm Họa đến nói cần đi ra ngoài tìm hiểu xem tin tức, nhờ nàng canh cửa, khi chủ tử cần thì có người hầu hạ.
"Chủ Tử, người đã đi"
Ân Niệm Yên cười lạnh, nàng nếu không làm gì thì ngồi chờ chết sao? Tỉnh Đế hứa với Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu sẽ không bạc đãi Dung Phi, thì hắn sẽ không phế đi nàng ta, nhưng cấm túc cả đời là được đi? nếu Tỉnh Đế không làm được thì quá làm người thất vọng rồi.
"Âm thầm đưa tin ra ngoài, tìm cách làm cho bảo bối của La gia, Liên Gia, Phùng gia, Tần gia đánh lên, tốt nhất là trở mặt thành thù, làm cho Kinh Thành không được yên ổn".
"Nô tỳ lập tức đi làm, Chủ tử xin bớt giận, ảnh hưởng đến tâm tình, nhan sắc sẽ vơi đi" cẩm Họa đi theo chủ tử từ nhỏ, tính tình của chủ tử thất thường, nhưng chưa bao giờ muốn bạc đãi bản thân, nhưng hiện giờ tức giận không ăn uống, sợ là quá sức chịu đựng.
"Ta biết thế nào làm, ngươi đi đi" nàng thật sự khó chịu trong lòng, Tần Tiệp Dư cùng Dung Phi đối với tỉnh đế là ái, Tỉnh Đế lại niệm tình cũ, nếu nàng ra tay cho dù không có chứng cớ, hắn cũng sẽ nghi ngờ nàng, tựa như trước đây, hắn nghe lời nói của Dung Phi, có ý định đưa nàng đi Hành Cung hoặc là Hoàng gia thôn trang, bất quá nàng dùng mạng đổi lại địa vị như hôm nay thôi.
Thiên Ân Điện bên trong Tỉnh Đế đang nhìn Tiểu Ngũ đang nằm trên long sàn ngủ ngon lành, tên nhóc này quá hiếu động, nhìn thứ gì cũng muốn cầm lên, thiếu chút nữa là đốt luôn tấu chương của hắn, khó khắn lắm mới dỗ ngủ được.
Tỉnh Đế gọi người canh gác, hắn nhẹ bước ra ngoài, ngồi xuống long án nhìn về phía Dương Trung, đợi hắn nói ra kết quả điều tra.
"Hoàng Thượng, nô tài đã hỏi ám vệ gần đó, là Tam Hoàng Tử đẩy ngã Đại Hoàng Tử, nhưng gần đó có vài người nên đều ngã theo, có thể do hoảng sợ, người này kéo người kia y phục nên mới có thêm bốn vị công tử cô nương khác ngã theo.
Trước đó là Đại công chúa ghen ghét Đại Hoàng Tử cùng Tín Quận Vương tiểu công tử nói chuyện quá lâu, nàng không cơ hội chen vào, kế tiếp Tín Quận Vương tiểu quận chúa đến nói gì đó, mới cùng nhau đi đến bên cạnh hồ cho cá ăn.
Nô tài tra hỏi cẩn thận cung nhân gần đó, một cái tiểu cung nữ khai nàng ta vô tình nghe được, Liên Quý Tần cùng Tần Tiệp Dư nói chuyện với nhau, nói là mùa xuân nước còn lạnh như vậy, nếu bị rơi vào hồ sợ là không cứu, sau khi nghe hai người nói xong, Tiểu Quận Chúa đi tìm Đại công chúa, kế tiếp là tìm Nhị Hoàng tử cùng Đại Hoàng tử".
Dương Trung lấy hết can đảm nói ra kết quả, còn có chuyện nghe được từ Tri Họa hắn không biết nói thế nào, cuối cùng hắn cố nói ra, chỉ hy vọng Hoàng Thượng đừng giận cá chém thớt hắn.
"Hoàng Quý Phi nói như vậy thật không?".
"Nô tài không dám lừa dối Hoàng Thượng" hắn chán sống rồi mới lừa dối Đế Vương a.
"Trẫm lại mở mang tầm mắt rồi, ai nói nữ nhân vô hại? Một đám bên ngoài hiền lương thục đức, bên trong lại là rắn độc, dùng trẫm hài tử làm bia ngắm, để kéo cái khác sủng phi xuống chân dẫm đạp, bọn họ tưởng trẫm không dám làm gì bọn họ sao? Gọi người đều tra các cung cho trẫm, lần này nếu không nắm giữ hậu cung trong tay, trẫm uổng làm Đế Vương của một nước, không biết khi nào đám nữ nhân kia sẽ hạ độc trẫm a...".
Tỉnh Đế dùng giọng điệu thấp nhất nói, sợ làm Tiểu Ngũ tỉnh giấc, nhưng người nghe được lời này cảm giác không rét mà run.
"Hoàng thượng có trời cao phù hộ, nhất định tai qua nạn khỏi"
"Được rồi, đi làm chuyện cần làm đi" hắn không tin cái gì vạn tuế, cái gì thiên tử, chỉ có tự mình nắm hết thảy trong tay mới bảo đảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.