Trở lại Minh Nguyệt Các, Ân Niệm Yên mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ tạm, Bảo dung hoa hôm nay ra tay đẩy nàng cũng là bắt đầu cuộc chiến chốn hậu cung, sợ là ngày tháng bình yên sau này không còn nữa, phân vị của nàng quá thấp, ra ngoài phải cùng người thỉnh an, đều là làm thiếp như nhau, nàng nhất định phải đứng đầu chúng phi.
Còn hậu vị thì nàng không cần, từ xưa đến nay, có bao nhiêu hoàng hậu có kết quả tốt đâu, mỹ danh là hoàng đế thê tử nhưng có bao nhiêu tình cảm trong đó? Ngày ngày quản lý hậu cung, xử lý cung vụ, cùng mệnh phụ giao tiếp, bên ngoài là vinh quang nhưng đau khổ bên trong ai sẽ hiểu đâu?
Hoàng thượng không dễ dàng thăng vị cho hậu cung nữ nhân, ngoại trừ tổ tông quy định, phi tần mang thai thăng vị, sinh hoàng tử thăng vị ra thì trường hợp khác phải tùy tâm ý đế vương, nàng phải nghỉ cách mới được, dựa vào vài ngày sủng ái là không thành, quyển sách này nàng đọc rất lâu, không nhớ rõ tình tiết bên trong nhưng có một việc nàng nhớ rõ, vậy liền dựa vào lúc này đi.
"Chủ tử, Dương công công đến tuyên chỉ" Tử Họa thanh âm vang lên làm giáng đoạn suy nghỉ của Ân Niệm yên "vào đi, giúp ta sửa lại y phục"
"Chủ tử đã hảo, đừng để người đợi lâu".
Chủ tới hai người bước ra ngoài, Dương Trung nhìn thấy Ân Niệm Yên liền cung kính thỉnh an "Ngọc tần nương nương kim an, mời nương nương quỳ xuống nghe chỉ".
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế" Ân Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-nhan-sinh/973427/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.