Edit: Lục Vân
Gió thu phe phẩy, chim nhỏ hát ca, Xuân Yến nằm trên ghế Quý phi, miệng chóp chép ăn quả nho được Lục Ngọc bón tận nơi, hưởng thụ bàn tay xoa bóp của Thu Dung, rất thích ý!
- Thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng tới! – Bịch bịch bịch, Tiểu Nhân Cao Chân chạy vào cửa báo cáo.
- Vậy à? – mắt Xuân Yến sáng lên, nhỏm dậy, đã thấy Phượng Dật một thân long bào đã xốc bức rèm lên đi về phía nàng.
Thân hình thon dài không dao động, chỉ có cước bộ có chút lảo dảo, khuôn mặt tuấn dật có vẻ uể oải, chỉ có đôi mắt sâu vẫn sáng ngời, trên mắt còn bầm lại. Đôi mày nhướn lên, còn có chút ủ rũ.
- Ngươi đã về rồi! – Xuân Yến nhảy dựng lên đến bên cạnh hắn, một tay vươn ra nắm lấy tay hắn.
- Ừ. – Phượng Dật hữu khí vô lực hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.
Nhướn mắt lên, nhìn bờ môi mềm mại của nàng, trên khuôn mặt còn yếu ớt vương một nụ cười tươi đẹp, hắn không tự chủ được khóe miệng cũng cong lên, khuôn mặt tuấn tú vốn chẳng còn sinh khí cũng bị nụ cười của nàng làm cho sáng lạn lên.
Đưa hắn ngồi lên ghế mình vừa mời ngồi, tự tay rót cho hắn một chén trà, Xuân Yến nhiệt tình hỏi:
- Tiến triển thế nào?
- Nói không được. – Phượng Dật một hơi uống cạn chén trà, thở dài một hơi, hạ mi mắt mệt mỏi nói – Bọn họ vẫn dùng tổ huấn luân lý cương thường để áp nhân, nhất là Lý Thái Phó, nói chưa hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-muoi-lam-tuoi/560609/quyen-3-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.