" Hoàng thượng, người còn sống chứ?". Dựa lưng trên ghế, Lý Ti Thần uể oải hỏi.
" Còn sống". Phượng Dật nằm trên trường kỉ, thều thào đáp lại.
" Thần chỉ còn lại chút hơi thở thôi". Lý Ti Thần dùng phần sức lực cuối cùng nở một nụ cười khổ.
Hôm nay hắn mới phát hiện, dù cho làm thơ, ca hát hay như thế nào, nếu nghe nhiều cũng giống như lão hòa thượng tụng kinh, làm cho người ta phiền chán; cho dù tiếng đàn thanh thoát ra sao, nghe nhiều giống như bị âm thanh ma quỷ xuyên thủng đầu óc.
" Thần nghĩ ba tháng sau này, sẽ không đụng tới cầm kỳ thư họa nữa. Bây giờ chỉ cần nghĩ tới đã buồn nôn rồi". Lý Ti Thần than vãn.
" Còn có nữ nhân". Phượng Dật uể oải thêm vào," Đến gần cuối buổi, chỉ cần ngửi thấy mùi son phấn trên người bọn họ, trẫm đã phát hoảng".
Hắn còn nhớ rõ, ngày hôm ấy lúc bị nàng ôm phải, trên người của nàng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng tự nhiên, vô cùng dễ chịu. So với mùi son phấn dễ ngửi hơn nhiều...
Phượng Dật chợt hoảng sợ! Tại sao lại như thế? Đã hơn nửa tháng, sao hắn vẫn nhớ mãi về nàng, không thể nào quên được.
Phượng Dật lắc lắc đầu như muốn xua đuổi những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí.
Két----
Tiểu Thạch tử đẩy cửa đi vào, nhìn bọn họ khom người hành lễ, sau đó quay đầu lại, hướng về bên ngoài nghiêm nghị quát to:" Các ngươi còn không mau vào đây nhận tội với hoàng thượng!"
Hai cái đầu từ bên khung cửa ghé vào quan sát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-muoi-lam-tuoi/560562/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.