Chương trước
Chương sau
Dù cho thường ngày điêu ngoa tùy hứng, đi đến Hoàng cung, dưới áp lực vô hình của Xuân Yến, Nam Cung Xuân Hương cũng phải thu hồi bản tính ương bướng, ngoan ngoãn theo sau cung nữ dẫn đường.
Vào tới nơi đặt lò sưởi, hướng về bóng người thấp thoáng sau bức rèm châu, nàng liền cúi người, khẽ lên tiếng: " Thần thiếp tham kiến thái hậu"
Lễ nghi còn chưa kịp hoàn thành, đầu gối chưa chạm đất. Xuân Yến đã từ phía sau rèm bước nhanh ra, khom lưng đỡ nàng đứng lên.
" Chúng ta là tỷ muội, không cần làm đại lễ như thế ". Nàng dịu dàng nói.
Có bài học mười ngày trước, Nam Cung Xuân Hương không dám lơ là, chỉ cúi đầu nhỏ giọng kêu," Thái hậu..."
Xuân Yến dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng, lắc đầu nói nhỏ nhẹ," Chúng ta là tỷ muội, gọi như vậy chẳng phải xa lạ quá hay sao?"
Ôi..bụng như sôi lên, lúc nãy ăn hơi nhiều sao? Nàng lại muốn nôn ra.
Lần cuối dùng giọng điệu như thế này nói chuyện cách nay đã bao lâu rồi? Xuân Yến tự hỏi, hình như là ở thời hiện đại, lúc diễn kịch tại trường học.
Nam Cung Xuân Hương sợ hãi ngẩng mặt lên, nhìn về phía người đại tỷ ruột thịt sớm đã cảm thấy xa lạ. Ngập ngừng một chút, nàng cắn môi khẽ gọi:" Đại tỷ"
Xuân Yến cười thư thái," Gọi vậy mới đúng chứ "
Nam Cung Xuân Hương cúi đầu không nói gì.
Xuân Yến nắm tay nàng dẫn đến bên ghế, ngồi xuống. Xuân Hương khước từ không dám, Xuân Yến ấn nàng xuống, cười nói: " Sợ cái gì? Nơi này là chỗ của ta, tất cả bọn họ cũng là người của ta, cho dù ở đây đánh nhau ầm ĩ hay giết người phóng hỏa bọn họ cũng sẽ không nói ra"
Lúc này Nam Cung Xuân Hương mới ngượng nghịu ngồi xuống.
Xuân Yến ngồi bên cạnh nàng. Cầm tay Xuân Hương đặt trong lòng bàn tay,nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó dịu dàng bảo: " Ngũ muội, mấy ngày nay, muội có giận đại tỷ, có oán trách ta làm muội bẽ mặt trước mọi người không?".
Nhớ lại chuyện mười ngày trước, Nam Cung Xuân Hương không khỏi giật mình, run rẩy đáp: " Thần thiếp.. muội muội không dám"
Xuân Yến bỗng chau mày, vẻ mặt đổi sang buồn bã, thở dài:" Ai! Muội nghĩ như vậy ta cũng không trách. Nhưng mà...". Nàng dùng tay kia khuất tầm mắt của Xuân Hương véo thắt lưng một cái, nhất thời dùng sức hơi mạnh, đau đến phải cắn răng chịu đựng.
"Tỷ tỷ...cũng có điều khó xử! " Không cần làm ra vẻ nghẹn ngào, đau đớn thật sự còn tăng hiệu quả thêm mấy lần.
Ôi ôi, đau quá! Lát nữa nhất định phải kêu Thu Dung xoa bóp, tay nghề của Thu Dung không cần phải bàn cãi.
Nam Cung Xuân Hương ngẩng đầu, nhìn thấy nàng nước mắt lưng tròng, lúng túng kêu: " Thái.... Đại tỷ..."
" Hả?". Xuân Yến đang trong trong mộng đẹp vội hoàn hồn, tiếp tục diễn.
"Không có việc gì, không có việc gì!". Nàng vội đáp, một tay chậm rãi nâng cằm Xuân Hương lên,nhân cơ hội đánh giá khuôn mặt của nàng ta, tiện thể đánh lạc hướng sự lơ đễnh của bản thân lúc nãy.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt thanh tú của Nam Cung Xuân Hương. Nàng thốt lên: " Ngũ muội, bốn năm không gặp, muội đã trưởng thành rồi, trở nên vô cùng xinh đẹp. Xem ra trong Phượng Hoàng thành, không có mấy cô nương có thể so sánh với muội ". Đó cũng là một trong những lý do Nam Cung gia chọn nàng tiến cung.
Quan sát tỉ mỉ, người muội muội ruột thịt trên danh nghĩa này quả thật không tệ chút nào. Mặc dù còn chưa đến tuổi cập kê, nhưng dáng người và khuôn mặt này cũng đủ khiến cho nam nhân phải mất hồn. Nếu như trang điểm một chút, đi ở trên đường mọi người phải quay đầu lại nhìn dù không đến trăm phần trăm cũng được tám,chín chục. Nhớ lại năm đó, nàng vừa xuyên đến đây đã ở trong hoàng cung, trừ ra lúc lên làm hoàng hậu có trở về nhà một lần, nên ít có cơ hội cùng người nhà Nam Cung tiếp xúc. Cho nên đối với người muội muội nhỏ hơn nàng bốn tuổi này, tuy là cùng mẹ sinh ra, nhưng nàng chỉ mới gặp mặt một lần, cũng không hiểu rõ cho lắm. Hơn nữa, Xuân Yến thừa nhận, nàng chưa từng muốn hiểu rõ những người này. Cho dù sau khi Nam Cung gia đã đưa Xuân Hương vào cung, nàng cũng không có ý định làm thế.
Khuôn mặt Xuân Hương ửng đỏ, cúi đầu khẽ nói: " Đại tỷ quá khen rồi"
Cái này tốt lắm, khỏi cần đánh má hồng. Hai má giống như hoa đào tháng ba nở rộ, diễm lệ mê người.
Nhưng mà...đáng tiếc là nàng đối mỹ nhân không có cảm giác, nam nữ cũng giống nhau.
" Ta nào có nói quá, đó là sự thật." Xuân Yến ung dung nói. Không hổ là một trong bốn mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Phượng Hoàng thành. Nghe nói vào năm đó, thân thể này của nàng cũng là một trong tứ đại mỹ nhân. Nếu không Nam Cung gia sẽ không đem nàng đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng này để dụ dỗ... Lão bất tử kia! Vậy thì hoàn cảnh nàng cũng không thảm như bây giờ!
Ôi! Hoàng đế, đúng là có sức ảnh hưởng to lớn!
Nghĩ tới đây, Xuân Yến bắt đầu buồn bực, gỡ xuống nụ cười trên môi, nắm chặt tay Nam Cung Xuân Hương. Nàng nghiêm túc đi vào nội dung chính," Ngũ muội, muội phải biết hai chúng ta là tỷ muội ruột thịt, mà hoàng thượng là con riêng của ta. Cho muội tiến cung hầu hạ hắn vốn không hợp lý, đại tỷ phải tốn biết bao công sức thuyết phục quần thần, bọn họ mới đồng ý cho muội vào cung."
Nam Cung Xuân Hương ngây ngô nhìn nàng, chưa rõ nàng có ý gì, chỉ có thể nói: 
" Tiểu muội biết, đã khổ cực cho đại tỷ"
" Nói khổ cực thì giống như người ngoài rồi ". Xuân Yến khẽ cười.
Thực ra, Nàng chỉ nắm một ít tội lỗi của con cháu bọn họ, sau đó đe dọa dụ dỗ, khiến bọn họ phải thỏa hiệp. Ai cũng có điểm yếu, nàng chỉ là sắp đặt kế hoạch trước, sau đó ngồi mát ăn bát vàng thôi, không đến mức quá khổ cực.
" Thật ra thì, ". Giọng điệu của Xuân Yến thật chân thành, từng bước thực hiện kế hoạch gian xảo, " Đại tỷ nói cho muội những lời này, không phải muốn muội biết ơn, ta chỉ muốn để muội biết, đại tỷ rất quan tâm muội. Nếu như có thể ta cũng muốn nhanh chóng đưa muội lên ngôi hoàng hậu, để muội độc sủng cả hậu cung. Nhưng mà ", thở dài một hơi, làm tăng thêm hiệu quả xúc động,"Thực tế không thuận theo ý ta!"
Nam Cung Xuân Hương gật đầu, cầm lấy tay nàng làm như thấu hiểu: "Đại tỷ, những chuyện này muội cũng hiểu"
Ngươi biết mới là lạ! Xuân Yến thầm nói trong lòng, ngoài mặt tỏ ra vui mừng, sờ sờ đầu của nàng ta, " Muội muội thật hiểu chuyện".
Nàng tiếp tục dỗ ngọt: " Thật ra ngày hôm đó đại tỷ cũng không đành lòng phạt muội, nhưng mà mới vào cung ngày đầu tiên, các ngươi lại ở trước mặt mọi người làm ầm ĩ như thế, khiến cho cả hoàng cung đều biết, nếu không xử lý thích đáng, sau này tỷ khó mà cai quản hậu cung được ". Ngừng một chút, nàng nói tiếp,"Hơn nữa, muội cũng thấy đấy, không phải ta cũng phạt Thục phi sao?".
" Muội biết thân là thái hậu, tỷ phải lấy đại cuộc làm trọng". Xuân Hương nhỏ giọng nói, nhưng vẫn nghe có chút oán giận.
"Vậy muội không trách ta chứ?" Xuân Yến nắm chặc tay nàng, giọng đầy tha thiết.
Nam Cung Xuân Hương lắc đầu: " Không có. Muội muội biết, đại tỷ cũng vì suy nghĩ cho muội".
" Vậy mới là muội muội tốt của ta ". Xuân Yến cười tươi, ở trong lòng thầm nói: Nha đầu này thật dễ lừa.
Xuân Yến lại tiếp tục giọng điệu chân thành: " Ngũ muội, sau này tỷ tỷ sẽ giúp muội. Nhưng mà muốn làm cho hoàng thượng yêu thích, vẫn phải dựa vào cố gắng của muội. Những gì tỷ đã nói chắc chắn sẽ giữ lời, sinh đại hoàng tử phong Hoàng hậu, sinh trưởng công chúa phong Nguyên phi".
" Vâng". Nam Cung Xuân Hương khẽ gật đầu.
Cuối cùng cố lấy hết can đảm nhìn thẳng Xuân Yến, nàng lắc lắc khuôn mặt xinh xắn, lo lắng nói: " Nhưng mà, bị phạt mười ngày, Hiền phi, Đức phi luôn ở bên hoàng thượng..."
" Việc này không cần lo ". Xuân Yến khoát khoát tay, nói chắc chắn: " Bọn họ làm sao sánh với muội được. Hơn nữa mấy ngày nay, hoàng thượng chỉ nằm ở trên giường, không ngủ thì cũng đọc sách. Bọn họ tới đó cũng chỉ đánh đàn vẽ tranh, không có tiếp xúc nhiều với hoàng thượng, có thể thấy được hoàng thượng không thích bọn họ lắm".
Xuân Hương chớp chớp đôi mắt sáng ngời, "Có thật không?"
" Tỷ tỷ còn lừa muội hay sao?". Xuân Yến hỏi vặn lại. Ở trong lòng thêm vào bốn chữ:không lừa mới lạ!
" Thật sao". Nghe nàng nói như vậy, vẻ thận trọng trên mặt Xuân Hương dần biến mất, nàng từ từ tiến lại sát tai Xuân Yến, khẽ nói: " Đại tỷ, muội nói cho tỷ một việc, ngày hôm đó muội đến thăm hoàng thượng, ngài đối xử với muội rất tốt, rất dịu dàng".
Xuân Yến bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, " Hoàng thượng đối với với muội...rất dịu dàng ư? " Nàng ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Xuân Hương gật gật đầu, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, hết sức mê người.
Nói đến người bản thân ngưỡng mộ vô cùng, một chút thận trọng cuối cùng của nàng hầu như không còn, nàng nắm chặt tay Xuân Yến, giọng hưng phấn như muốn tuyên bố với tất cả mọi người: " Đại tỷ không thấy ánh mắt của Hoàng thượng lúc đó! Thật là dịu dàng, giống như thiên hạ to lớn nhưng trong mắt của người chỉ nhìn thấy muội thôi".
Chỉ nhìn thấy ngươi ư? Chỉ sợ thiên hạ to lớn, người hắn không muốn thấy nhất..chính là ngươi! Còn có ta và tất cả người Nam Cung gia nữa. Xuân Yến bĩu môi thầm nghĩ.
Khá khen cho tên tiểu tử kia, vậy mà đã... hành động trước nàng một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.