Edit: Eirlys
“Ngươi không nói gì sao?” Phượng Huyền chăm chú nhìn ánh mắt nàng, ý đồ dò xét.
“Nói cái gì đây? Ngươi cũng không thay đổi quyết định” Nam Cung Xuân Yến ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bức rèm che, hướng về phía thiếu niên đang quỳ thẳng ngoài điện, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói “Có đạo lý, quân vô hí ngôn”
Phượng Huyền trông theo ánh mắt của nàng, chậm rãi bảo ” Nhưng trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi “
“Ý kiến của ta à!”. Nam Cung Xuân Yến bĩu môi, suy nghĩ một lát, quyết định cứ nói ra ý nghĩ đích thực trong lòng, ” Ngươi thật sự đã quyết định sao? Có hơi mạo hiểm không? Trong các vị hoàng tử thì Thập lục tuy tài trí đứng đầu, nhưng thân thể hơi yếu, muốn hắn tự mình xử lý quốc sự, chỉ sợ trong mấy năm đầu có chút khó khăn.”
Phượng Huyền tán thành gật đầu, nói: “Ngươi nói rất đúng. Cho nên, trẫm quyết định tìm một người đáng tin giúp đỡ hắn “
“À ” nàng đáp lời lấy lệ, giọng điệu bình thường. Tự nhủ, có một số việc, không biết càng hay, không phải trông nom thì không cần lo. Dù sao, đợi lão già này chết, chuyện trong hoàng cung cũng không liên quan đến nàng.
“Ngươi không hỏi trẫm dự định chọn ai chăng?” Phượng Huyền mong đợi nhìn nàng, hy vọng nàng đối chuyện này tỏ ra một chút hứng thú, cho dù là một chút cũng tốt!
“Không hứng thú” Nam Cung Xuân Yến nói ra ba chữ đơn giản, làm tiêu tan mong đợi của hắn.
Vẻ mặt Phượng Huyền âm u một hồi.
Nhưng sau đó, hắn lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-muoi-lam-tuoi/560507/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.