Chương trước
Chương sau
“Thái hậu, người muốn đi thật chứ?” Giúp tôi chải đầu, mặc y phục chỉnh tề, hoàn chỉnh từ trên xuống dưới, Như Nguyệt lại cau mày lại, lo lắng nhìn tôi.
Tôi đứng lên, trang sức nặng nề khiến cho đầu tôi nghiêng nghiêng, miệng liệt, chân run, ôi, nữ nhân cổ đại đều sống qua ngày như vậy sao? Khó trách Như Nguyệt có hơi sức tốt như vậy, ngày ngày đeo trên người đống đồ nặng như vậy quả là cực khổ, chẳng lẽ cứ phải mang nhiều trang sức mới chứng minh được mình là nữ nhân tôn quý, ưmh, chẳng lẽ nói là đoán luyện cuối cùng áo tính sao? Thì ra là như vậy!
”Lo lắng cái gì, ta là Thái hậu, lại sợ bị mấy nàng bắt nạt à? Đi, chúng ta sẽ đi gặp họ.” Tôi vất vả đứng vững gót chân, kéo Như Nguyệt tay cười hì hì nói, “ Xem thử bọn họ rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, làm Thái hậu lão phật gia, bà bà của các nàng, dù gì ta cũng cai quản các nàng, để cho các nàng và hoàng thượng sinh nhiều bao bối ha.” Sau đó đến lúc đó, để cho bọn họ tranh đấu vì thái tử, vậy sẽ không rãnh mà để ý tới tôi, tôi thuận tiện phủi sạch quan hệ với hoàng thượng đại nhân, tôi lại không thích hắn, làm sao có chuyện tôi là tình địch, nhiều oan uổng!
Chẳng qua tôi đàng hoàng thừa nhận, thật sự tôi không vĩ đại mà đi trông nom người khác, chủ yếu là ở trong cung quá nhàn rồi, dù là Hồng Môn Yến cũng tốt, đỡ hơn là không có chuyện gì làm, hơn nữa, nhìn mỹ nữ là niềm vui lớn nhất, tôi không thể không đi.
Cho nên tôi hoàn toàn không thấy Như Nguyệt đang lo lắng, tôi đang rất say mê cuồng nhiệt rất, ưmh, đời trước không gả đi được, đời này nàng dâu đều đã có, cảm giác...... Thật không phải quỷ dị bình thường. Cho nên, tôi rất khó chịu, thật cực kỳ khó chịu, con dâu à, các ngươi không nên đắc tội với ta, nếu không ta sẽ vô cùng vui lòng chỉnh các ngươi!
Tôi cười híp mắt, từng bước một đi theo Như Nguyệt vào Bách Hoa lâu trong cung, đây là nơi thường hay tổ chức các hội múa hát trong cung, tôi không đề cập đến phong cảnh nơi đó ra sao, chỉ có bốn chữ: phong cách hoàng gia!
Tôi đi vào các viện trong các, lập tức đã có động tác nhảy mũi, ôi, mùi thơm quỷ dị từ đâu tới, tôi mặt đen không có hình tượng tiếp tục nhếch mũi, cho đến khi đám nữ nhân thơm phức kia hướng về phía tôi hành lễ, rốt cuộc tôi cũng hiểu được, tôi điến vào rừng hoa rồi......
Nhận lấy khăn tay Như Nguyệt đưa tới lau lỗ mũi, tôi như không có chuyện gì xảy ra vẫn tay, đặt mông ở vị trí quan trọng nhất, sau đó hướng về phía các con dâu nở nụ cười cực kỳ thân thiện, “Các con dâu của ta ai cũng xinh đẹp như hoa, khó trách Bổn cung cảm thấy dị ứng phấn hoa.” Tôi than thở không dứt thở dài nói, lại phát hiện những nữ nhân trang điểm lộng lẫy nhất thời xụ mặt xuống.
Mặc kệ họ, tôi sung sướng nhìn về phía nữ nhân hết sức ung dung đằng trước, nháy nháy mắt nói, “Hoàng hậu, khi nào vở kịch mới bắt đầu? Bổn cung thấy nhàm chán quá.” Tôi rất mong đợi nhìn nàng, hi vọng này vở kịch nhanh bắt đầu, nếu không tôi sợ chuyện mình làm đầu tiên sẽ là chỉnh người.
Chỉ là hoàng hậu này tôi rất có hảo cảm, xem ra là một đại mỹ nhân trầm tính, làm cho người ta cảm thấy như mộc xuân phong, phong cách lại cao nhã xuất chúng, không hổ là cao quan con em, phụ mẫu dạy dỗ rất tốt. Nàng nhìn tôi, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, mỉm cười, “Thái hậu đợi một chút, bây giờ sẽ bắt đầu.” Nói xong, nàng ý bảo mọi người ngồi xuống, mà nàng ở bên cạnh tôi cũng ngồi xuống.
Tôi liếc nàng một cái, lại quay đầu nhìn một đám mỹ nhân, không nhịn được bĩu môi, bắt đầu chất vấn Hạ Hầu Dận. Hoàng hậu không nói, là tiên đế ban hôn cho hắn, không tính là hắn thưởng thức. Giang Nam tài nữ mắt mọc trên đỉnh đầu, hoàn toàn là tàn phế hạng 3! Thôi đi, tôi khinh thường quay đầu, tiếp tục đánh giá người khác, ưmh, Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân coi như nói còn nghe được, đáng tiếc cả người thơm ngát giống như hôi nách, không xịt nước hoa thì không thể ra cửa! Chậc chậc, vị Mẫn phi nương nương ngược xuất thân từ dân thường lại không tệ, nhưng lá gan quá nhỏ, từ khi tôi đến nơi này không thấy nàng ngẩng đầu lên, thật không có gan, như vậy sống trong cung thế nào! Về phần vị Đức Phi xuất thân từ cuộc tuyển tú kia, tôi cảm thấy Hạ Hầu Dận phong cho danh hiệu này không phải về tài đức, chính là ý trào phúng mười phần, rõ ràng ám phúng người ta không có một chút đức.
Nhìn tới nhìn lui, trừ hoàng hậu nương nương không chút gợn sóng ra, tôi cảm thấy vị Minh phi còn có chút dáng vẻ thiểu thư khuê tú, xem ra đơn giản, nhưng trong mắt quan sát thái độ đều rất thanh thoát, không hổ danh là “Minh” phi!
Người như vậy tôi thích, mắt là cửa sổ của tâm hồn, người một bụng đầy ý nghĩ xấu không thể nào có đôi mắt sáng ngời như vậy.
Cho nên, nhìn thấy nàng quan sát tôi...tôi cũng hào phóng, ý tốt đối với nàng cười cười, thấy nàng sững sờ, nhưng cũng nở nụ cười thản nhiên, tôi chỉ cười không nói, quay đầu đi.
”Thái hậu nhìn gì thế?” Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của hoàng hậu, nàng nở nụ cười nhàn nhạt.
”Chậc chậc, nhiều ngày không thấy, muốn nhìn xem con dâu của ta có trở nên xinh đẹp hơn hay không.” Tôi cười hì hì mở miệng. Edit tại Lê Quý Đôn
”Thật sao? Cảm giác như thế nào?” Người nói chuyện là Đức Phi, tôi liếc xéo nàng một cái, nữ nhân này, thật là một chút quy củ cũng không có, ghét.
”Rất tốt, đặc biệt là Đức Phi ngươi, càng ngày càng khiến chim sa cá lặn.” Tôi vô tội mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Đức Phi nhất thời hả hê, ánh mắt của tôi nhất thời bừng lên, chậc, nữ nhân ngốc, lại dám khiêu khích cùng Thái hậu lão nhân gia ta?
Vì vậy, tôi tiếp tục giải thích một chút, “Ưmh, trên mặt ngươi dày phấn son, đoán chừng chim nhạn nhìn cũng sợ đến rớt xuống, ai, thật không dễ dàn!” Nói xong, sắc mặt Đức Phi nhất thời thay đổi.
Tôi hừ một tiếng không nhìn nàng, muốn đấu với tôi, tới thế kỷ 21 chạy một vòng rồi xem đã!
Tôi không biểu cảm quay mặt nhìn lên đài, lúc này đã bắt đầu rồi, diễn đình Mẫu Đan, cho nên tôi không thể không nói, phẩm vị cổ nhân thật là khiến người ta không cách nào gật bừa, quả là thiếu nam thiếu nữ đa dạng, đủ mọi loài hoa... Đáng xem hơn cũng có hương vị hơn thời điện đại, xét thấy cổ nhân cũng có trình độ kỹ thuật, tân tiến như thám tử lừng danh Conan, Tử Thần tôi gắng gượng không lấy ra so sánh.
Tôi nhàm chán nhìn đám người vẽ đầy mặt trên sân khấu hát đi hát lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, vì đề cao trình độ văn hóa nhân dân, không phải tôi nên hi sinh, chờ khi xuất cung cũng nên tạo dựng sự nghiệp văn nghệ đặc biệt chưa ai có ở đây, chỉ là điều kiện tiên quyết là ―― cổ nhân phải có tài thưởng thức nghệ thuật.
Chẳng qua dáng vẻ tôi ngẩn ra, đám con dâu vừa rồi bị tôi chỉnh có lẽ cảm thấy bất mãn, một tài nữ ngồi bên cạnh không nhịn được lên tiếng, “Mẫu hậu cảm thấy này kịch này khó coi sao?” Không dám nói thẳng việc tôi mất tập trung.
Tôi cười một tiếng, gật đầu một cái, “Đúng vậy, nhàm chán muốn chết, chỉ có các ngươi thú vị.” Tôi quét họ một cái, tiếp tục dùng dao không giết người, “ Khuôn mặt trang điểm đậm, nhìn vào không giống kịch, ánh mắt càng không thích hợp, không giống như các vị con dâu, từng ánh mắt đều đằng đằng sát khí, mấy người này diễn không chuyên nghiệp.” Tôi giả bộ giơ ngón tay cái lên, hả hê nhìn từng khuôn mặt đang xanh dần của các vị con dâu.
Ai, khụ khụ, ai biểu các ngươi biểu hiện rõ sát khí như vậy, không được trách ta, không được trách ta. Ta lắc đầu một cái, phấn vô tội tiếp tục xem đùa giỡn.
”Trước đó vài ngày thân thể mẫu hậu không khỏe, lẽ ra nên đi thăm, nhưng hoàng thượng hạ lệnh chúng thần không được quấy rầy mẫu hậu tĩnh dưỡng, mong rằng mẫu hậu thứ tội.” Vẫn còn hoàng hậu hào phóng, nhìn tình thế không đúng, lập tức nói sang chuyện khác.
Tôi nhìn nàng cười cười, nỗ lực nháy mắt nhắn nhủ ý tốt của tôi, hoàng hậu à, ta đang muốn chỉnh người, ta đang rất nhàm chán, nhưng ta thề ta giúp ngươi không rơi vào những nữ nhân kia, hoàng thượng ta đối với hắn không có ý nghĩa gì, ngươi nên độc chiếm đi, nỗ lực chớp mắt, kết quả hoàng hậu chỉ mỉm cười, tôi cũng không biết nàng hiểu hay không hiểu, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chỉnh người, “Ai, các ngươi không đến cũng tốt, hoàng thượng nói đúng, Bổn cung thích thanh tịnh, nghỉ dưỡng tốt một chút, hai ngày trước hoàng thượng đến thăm ta đều nói, Bổn cung ngày hôm qua 20 tuổi, hôm nay như 18, càng ngày càng có bộ dạng như trước khi vào cung.” Hai mắt to của tôi vụt sáng, nỗ lực kích thích thần kinh của bọn họ, nhưng tôi thề, tôi đối với Hạ Hầu Dận tuyệt không có hứng thú lão bà lão công!
”Thái hậu, lời này là có ý gì?” Giang Nam tài nữ nhất thời hất cằm lên, dùng cằm tới chào tôi.
Tôi rất vô tội, vì vậy tiếp tục giả vờ đáng thương, “Ai, không có gì, không có gì, chỉ là hôm nay xem lại các ngươi, Bổn cung chợt cảm xúc rất sâu......” Nói xong, tôi kéo dài vĩ âm, ánh mắt cố ý từ trên người họ quét qua, sau đó rất là khổ sở than thở, “Bổn cung vẫn cảm thấy mình già rồi, muôn ôm tôn nhi tôn nữ, cho nên các vị con dâu, các ngươi cũng nên khuyên hoàng thượng thật tốt, đừng lãng phí người máy tốt như vậy, mau tăng gia sản xuất đền nợ nước, không phải ta nói, tuổi của từng người các ngươi so cới Bổn cung còn giống đại mụ [ dì], mấy năm tiếp theo nếu bỏ lỡ thì không phải hết sinh đẻ sao?” Tôi giả bộ lo lắng, trong lòng thật ra thì cười đến muốn rút gân, đặc biệt là nhìn mấy cái mắt cao hơn đầu không coi tôi ra gì bị tác phong của tôi làm xanh mặt, thầm dễ chịu!
”Thái hậu...... chuyện này......” Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân miệng khí oai, duy trì trật tự không giống như người đàn bà chanh chua nhảy dựng lên, nhưng là thanh âm kia cực nhọn, tôi dùng nhân cách của Hạ Hầu Dận thề, thật sự là kinh thiên động địa có sức sống, giống như tiếng heo giết.
”Ta nói thật, ai, xem một chút, từng người các ngươi đều tràn đầy sức sống, nói liên tục cũng có khí thế kinh người, Bổn cung già rồi, trên mặt coi như là trang điểm, sợ cũng được như các ngươi, có tinh thần đầy màu sắc. Ai, đau lòng, xem ra Bổn cung vẫn là không nên cùng đám người trẻ các ngươi ngây ngô thì tốt hơn, tránh khỏi gương mặt búp bê của ta không gặp người được.” Tôi giả bộ đau đớn, liên tiếp than thở, vừa dương dương hả hê thưởng thức nâng dáng vẻ hộ máu của bọn họ, sau đó đứng lên, ý bảo Như Nguyệt đỡ tôi trở về.
Dù sao họ không muốn hòa bình với tôi, vậy thì không bằng dứt khoát tiếp tục quan hệ ác liệt, tránh khỏi việc tôi ngượng ngùng chỉnh người, sau đó mỗi ngày nhàm chán trôi qua.
Chỉ là trong lúc tôi đang thưởng thức dáng vẻ hộc máu của các con dâu, tính toán rút lui, một thiếu niên vô cùng khả ái ra sân, non nớt nhào tới, chui vào trong lòng của tôi, hưng phấn cọ cọ, “Phiêu Phiêu người đã đến rồi, phụ hoàng không cho nhi thần đi gặp người, nhi thần rất nhớ người, Phiêu Phiêu, người càng ngày càng đẹp, có cảm giác như ngày càng trẻ ra vậy, nói như vậy chờ ta tròn mười lăm tuổi chẳng phải có thể cưới người sao?” Đẹp trai vô cùng, đáng yêu vô cùng, tên tiểu tử này nhìn tôi, mà chung quanh những nữ nhân có khả năng là mẫu thân của tên nhóc này đã tức đến hôn mê.
Về phần tôi, cũng sớm đã hóa đá, hết cách rồi, cái này xem ra là nhi tử của Hạ Hầu Dận, đang nói chuyện với bà nội của hắn, cũng chính là cầu hôn bản tiểu thư xinh đẹp tôi, hơn nữa còn gọi thẳng tên của tôi......
Mặc dù tôi không quá để ý, nhưng mà tôi không thể không nói, Tần Phiêu Phiêu ơi là Tần Phiêu Phiêu, công lực thu mua lòng người của ngươi thật sự là rất quỷ dị, thu mua nhi tử người ta, đả kích mẫu thân của mình ―― đỉnh, thật sự là quá đỉnh!
Nhưng vấn đề tôi mặt dù là nữ nhi chân chính nhưng lại không có hứng thú với nam sinh này, cho nên tôi phải giải quyết vấn đề cầu hôn này thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.