“Trẫm còn phải tính toán cái gì nữa? Cứ như năm trước mà làm. Đi đi, đừng có lấy những việc này làm phiền trẫm, ngươi thình thoảng cũng nên tự suy nghĩ nên làm thế nào chứ, còn về người kia ngươi phải tự biết âm thầm điều tra tin tức. Hiểu chứ? Đừng có lại không làm được gì nữa nếu không đừng mong trẫm tha cho ngươi”. Hạ Vô Ưu không kiên nhẫn phất tay, Y Đức hiểu rõ vội vã lui xuống.
Bản thân… chung quy vì sao vẫn có cái gì đó không thoải mái? Phiền não để tay lên trán, Hạ Vô Ưu vẫn không minh bạch: “ Theo trẫm có cái gì không tốt? Được phong làm quý nhân chẳng phải là hơn làm một hoạn quan thấp hèn sao? Vì cái gì lại muốn chạy trốn? Vì cái gì bất chấp cả việc phạm tội khi quân vẫn muốn trốn tránh trẫm, người khác muốn còn không được ngươi có biết không?” Lời chửi mắng lại giống như thì thào tự nói với mình, trong cuộc đời Hạ Vô Ưu chưa bao giờ phải nếm trải qua cảm giác thất bại, đến bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác bất lực là như thế nào, quả thật như lời mọi người nói, người đứng đầu cả một quốc gia, rốt cuộc cũng không thể vì một người mà mất thời gian tìm kiếm một người trong hàng vạn thái giám. Bất luận hắn khống kiêng dè cái gì cũng không thể nào quên đi thể chế triều đình.
Suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra cách làm sao để tìm ra kẻ đần độn không biết hưởng phúc kia, Hạ Vô Ưu tức giận tột độ, hắn biết bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam/2377185/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.