Tiêu Ngữ không để ý thấy ánh mắt mờ ám của hắn, suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Ân, có một người nọ, hắn đi đến một cái quán nọ ăn mì, gọi một bát mì gà, đến khi tiểu nhị bưng bát mì lên, hắn lại gọi bát mì gà, sau đó khi mì gà được bưng lên, hắn lại nói hắn muốn ăn mì xào, mì xào được đưa đến nhưng hắn lại nói hắn muốn ăn một bát mì sườn heo, mì sườn heo được mang đến nơi hắn lại nói hắn muốn ăn mì bò, cuối cùng hắn mới ăn hết sạch bát mì bò”. Hắn thấy Hạ Vô Ưu cùng mọi người hiếu kỳ nhìn hắn mà không có bất luận tiếng cười nào, nuốt ngụm nước bọt xuống, thu hết dũng khí tiếp tục kể: “Ân, rồi sau đó tiểu nhị mới đưa cho hắn sổ ghi nợ, người nọ ngạc nhiên nói: ‘ sổ ghi nợ? sổ ghi nợ cái gì?” Tiểu nhị vừa nghe xong liền tức giận, người ăn một bát mì bò, đương nhiên phải trả tiền, mì bò này ngươi dùng mì sườn heo để đổi lấy a, tiểu nhị nói mì sườn heo cũng phải trả tiền a, ngươi còn nói đổi mì gà thành mì sườn heo, hai người liên tục nói đến khi nói đến mì trứng gà, tiểu nhị nghĩ thầm nhìn người như thế kia mà lại là kẻ ăn quỵt, ngay sau đó liền nói mì trứn ga cũng phai trả tiền, kết quả người này liền hét lớn:
“Mì trứng gà? Mì trứng gà chẳng phải ta đã để ngươi mang đi sao?’. A ha ha…”Tự hắn cười châm biếm, cả gian nhà vẻ mặt không có chút gì là thấy buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam/2377157/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.