Sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong ngự thư phòng vẫn đốt huân hương, chỉ có điều bầu không khí cũng không còn yên bình nữa, một đám nô tài ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bởi vị thiên tử đang ngồi trên long tọa kia chưa bao giờ có vẻ mặt khó coi như lúc này.
Y Đức vội vã tiến đến, Hạ Vô Ưu giương mắt, trong lòng lan tràn một loại cảm xúc khó tả, chính hắn cũng không nói rõ được, hắn muốn nghe từ tâm phúc này một cái đáp án xuôi tai.
“Hoàng thượng, nô tài đã tới Sơn Thủy cư nói cho Tiêu Ngữ tình hình hiện giờ, hắn lúc đầu rất kinh hãi, nhưng sau đó…cũng rất… bình tĩnh, hắn nói hắn chuẩn bị một bữa tiệc rượu ngon, chờ hoàng thượng buổi tối giá lâm”.
Hạ Vô Ưu ngẩng đầu, không dám tin nhìn Y Đức, run giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Hắn… rất bình tĩnh? Hắn biết trấm muốn ban thưởng tử cho hắn, thế nhưng hắn lại có thể rất bình tĩnh?”. Vị quân vương trẻ tuổi gắt gao cắn chặt môi dưới, bỗng nhiên hét lớn: “Ngươi… có hay không nói trẫm âm thầm đồng ý cho hắn trốn? Có hay không nói… trẫm thà rằng để cho hắn trốn thoát trên lưng gánh tội danh thích khách còn hơn để cho hắn chết ở cái nơi người ăn thịt người này? Ngươi có hay không nói a?”
Y Đức vội vã quỳ xuống, mang theo âm thanh tiếng khóc: “Nói, hoàng thượng, nô tài tất cả đều nói. Thế nhưng Tiêu Ngữ không chịu, hắn nói hắn thà chết chứ không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam/2377114/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.