Chương trước
Chương sau
Một màn này làm cho Duyên Hỉ Y Đức cùng cung nữ thái giám cực kì cảm động, thầm nghĩ tình cảm hoàng thượng dành cho Tiêu Ngữ thật sâu năng, còn không cố kỵ hắn là cương thi. Không giống chúng ta, tuy rằng quyết tâm tuẫn táng, thế nhưng thấy cương thi của chủ tử, thế mà lại không có lấy một người dám tiến lên trước nhận thức hắn, thực sự là xấu hổ muốn chết.

Hạ Vô Ưu căn bản là mặc kệ nhưng kẻ nô tài đã thạch hóa thương cảm ở một bên, đỡ Tiêu Ngữ toàn thân đã biến thành màu đến đến cạnh bàn ngồi xuống, đối Duyên Hỉ vui vẻ nói: “Đi, chuẩn bị một thùng nước nóng lớn, rồi phân phó trù phòng chuẩn bị một ít cháo loãng cùng điểm tâm, nhanh lên”.

Mọi người cho dù có ngốc, nhưng lúc này cũng có chút minh bạch, tám phần mười là Tiêu Ngữ chưa có chết, bất quá chỉ là hoàng thượng diễn một vở kịch cho mọi người xem mà thôi, thế nhưng… thế nhưng này cũng quá kì quái đi, còn có, trên người mùi hôi thối, toàn thân đen thùi, vết máu bên khóe miệng, má ơi, ai làm gia loại dược này, cũng quá là nham hiểm đi? Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người không hẹn mà giống nhau.

Phút chốc, nước nóng chuẩn bị xong, Hạ vô Ưu mặc kệ Y Đức, tự mình giúp Tiêu Ngữ tắm rửa, cuối cùng lúc đã đổi được 5 thùng nước nóng, Tiêu Ngữ toàn thân màu đen biến mất sạch sẽ, trở về lúc với tướng mạo ban đầu, mà thần trí của hắn, đã từ giờ khắc này thoát khỏi trạng thái mơ mơ màng màng của dược hiêu, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Đây là có chuyện gì? Lão thiên gia, đứng nói với hắn là hắn còn sống nha, buổi tối hôm đó, rõ ràng đã uống hết rượu độc không phải sao? Dạ dày cũng đau đớn một lúc, máu cũng phun ra, làm sao… làm sao còn sống được chứ?

Giống như xem thấu nghi vấn của hắn, Hạ Vô Ưu liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, nhàn nhạt cười nói: “Làm cái gì mà đều dùng loại ánh mắt đó nhìn trẫm, chưa bao giờ nghe nói đến thuốc giả chết sao? Chẳng qua thuốc của ta cao cấp hơn chút mà thôi, đây chính là dược hoàn giả chết bảo mệnh của gia khảo Hồng Mặc kia nha, bị trẫm bắt lấy ra, bây giờ không biết hắn còn khóc lóc đến mức nào nữa.” Uống một ngụm trà hắn nhìn vẻ mặt không thể nào hiểu được của Tiêu Ngữ và bọn nô tài nói: “Đơn giản mà nói, sự tình là như này, trẫm lấy tính mạng muội muội Hồng Mặc uy hiếp, buốc hắn giúp trẫm nghi ra một kế sách vẹn toàn, tiểu tử này bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nên phải đưa ra dược hoàn này, Tiêu Ngữ giả chết trong 7 ngày, trẫm đã ở triều đình diễn một màn kịch, mục đích chính là muốn các đại thần hiểu rõ, trẫm muốn giữ ở bên người cái gì, trẫm gửi gắm tình cảm cho ai, trẫm gửi gắm nhiều hay ít tình cảm, cùng Đại Phong giang sơn xã tắc không có liên quan gì”. Âm thanh hắn bỗng trở nên kích động: “Hừ, đãm người hủ nho cố chấp hiện tại chắc đã minh bạch, giang sơn xã tắc cuối cùng như thế nào, là do sự thống trị của quân vương, cùng tình cảm của quan vương, hồng nhan mầm tai họa chẳng có gì quan hệ. Hừ, dựa vào cái gì nói trẫm có Tiêu Ngữ, sẽ gây hại đến giang sơn, Tiêu Ngữ cùng giang sơn của trẫm có quan hệ gì chứ? Trẫm cũng không phải Chu U vương, Đường Minh Hoàng, trẫm muốn cho bọn họ thấy, trẫm yêu ai, đó là việc riêng của trẫm, việc nhà của trẫm, không quan hệ gì đến giang sơn xã tắc, trẫm trên triều đình, vẫn như cú là một thánh minh thiên tử, mỗi tiếng nói mỗi hành động, đều có thể làm rạng rỡ vạn lý non sông”

Mọi người lần thứ 2 tập thế hóa thạch: là nguyên nhân này sao? Các vị đại nhân a, các ngươi tội gì phải làm thế, không cần phải bị một lần vào tù mới có thể mình bạch chứ?

Đêm khuya, phía trong màn trướng lụa là 2 người, là bọn họ đã giành giật sự sống để bên nhau. Đương nhiên nghĩ như vậy chỉ có Tiêu Ngữ mà thôi, Hạ Vô Ưu ngay từ đầu đã biết rõ.

“Vì cái gì không giết ta? Không phải đã từng nói nếu vì ta mà thay đổi quá nhiều sẽ giết ta sao?” Tiêu Ngữ gối lên cánh tay Hạ Vô Ưu, thuận tiện cho hắn thưởng thức tóc mình.

“Lúc bãi triều đích thật là muốn giết a”. Hạ Vô Ưu rất vô tội nói: “Thực sự đấy Tiêu Ngữ, trẫm không sợ ngươi tức giận, khi trẫm nghe xong câu trả lời của ngươi, trẫm đã nôn ra máu, trẫm thực sự muốn giết chết ngươi, bởi vì ngươi thế mà có thể làm trẫm thổ huyết, đây là chuyện trẫm tuyệt đối không cho phép mà lại xảy ra a”.

“Vậy sau vì sao lại cho ta uống dược giả chết?” Tiêu Ngữ ngẩng đầu, trên gương mặt thanh tú tràn ngấp biểu tình không giải thích được, hắn không nghĩ tới Hạ Vô Ưu cũng có chuyện dù đã quyết định nhưng lại không thể làm được.

“Bởi vì thuốc chưa hối hận không có nơi nào bán a”. Hạ Vô Ưu thật sâu nở nụ cười: “Khi trẫm nhìn thấy bình rượu kia, trẫm trong đầu không ngừng hiện ra hình  ảnh ngươi uống rượu độc xong rồi tử vong, trẫm phát hện trẫm rất đau lòng, đau đến mức không thể chịu đựng được, đau đớn đến mức trẫm không dám cam đoan có thể sống được nữa, loại này đau đớn cứ theo thời gian tăng dần tăng dần lên. Nếu như loại đau nhức này cứ càng ngày càng mãnh liệt, mà ngươi lại chết rồi, vậy trẫm còn không phát điên? Đến lúc đó, thuốc hối hận có chỗ nào bán, ngươi cũng không có khả năng sống lại, trẫm phải làm sao? Vì vậy trẫm cứ mãi suy nghĩ, chính là không dám mạo hiểm như vậy, không có biện pháp, đối với ngươi, trẫm căn bản là không thể khống chế bản thân a. Ha hả, Tiêu Ngữ, trẫm thông minh như thế, đương nhiên là không thể làm ra chuyện ngu xuẩn không có đường quay lại, ngươi nói có đúng không?”

Là một mình ngươi thôi. Tiêu Ngữ trong lòng tức giận thầm mắng: “Đó… Đó cũng chỉ là nói, ngươi ngay từ đầu đã biết đó là… dược giả chết sao?”Hắn cố gắng hỏi thật bình tĩnh, nỗ lực không cho Hạ Vô Ưu phát hiện ẩn đằng sau là tâm tình bất mãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.