Chữ cút mà y thốt ra cũng không quá xa lạ, cảm giác xấu hổ bị che lấp trong lửa giận bừng bừng, không nghe kỹ thì chẳng thể nhận ra. Thiệu Hoa Trì nổi giận là cơn ác mộng trong cung, không biết đó là bản tính hay giả vờ/ Lúc trước, chẳng một ai nghe đến thất điện hạ mà không biến sắc. Tuy rằng nhiều năm sau, gặp lại nhau ở sa mạc Hốt Thạch, vị điện hạ này đã học được cách kiềm chế bản thân, hay nói cách khác là quay về tính cách vốn có. Nhiều khi, chỉ một ánh mắt của y cũng khiến người ta lạnh thấu xương. Y đã hình thành được khí thế cùng sự bình tĩnh mà một người lãnh đạp nên có, khiến Phó Thần vừa kinh ngạc, vừa thầm nghĩ lẽ ra phải thế.
Cho nên lúc này y nổi giận thì không hợp với lẽ thường. Lúc ở biệt trang y cũng từng nóng nảy như vậy, rõ ràng là đang cố tình che giấu điều gì.
Phó Thần hơi nheo mắt, lập tức hiểu ra. Hắn nhẹ giọng nói với mọi người, "Các ngươi đi trước đi. Tranh thủ thăm dò tin tức, càng cẩn thận càng tốt. Nếu không có gì thay đổi thì chúng sắp hành động rồi."
Ánh mắt lo lắng của Thanh Nhiễm cũng không lay chuyển được Phó Thần, chỉ đành nghe lời.
Phó Thần biết Thiệu Hoa Trì ở bên trong, nhưng không có tiếng động nào.
"Điện hạ, ta là Phó Thần." Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Tiếng chạm nhẹ vào tấm gỗ, cùng bóng người lờ mờ trên lớp giấu dán cho thấy Thiệu Hoa Trì chỉ cách hắn một tấm ván cửa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1804970/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.