Một nhóm người đứng ngoài cánh cửa, Địa Thử mặt mày xám tro, Tiết Duệ phong trần mệt mỏi, cùng nhiều gương mặt mừng rỡ khác. Không có gì đáng vui hơn tìm lại được chiến hữu tin cậy khi tưởng đã vô vọng. Người dẫn đầu là người gõ cửa. Dung mạo hắn bình thường, hai mắt vô thần, nhưng dù có mang mặt nạ hóa trang hay không thì vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng đó, cũng chính là lớp da mà Thiệu Hoa Trì đã tự tay dán lên.
Y bước về phía Phó Thần như một cơn gió, nhưng lại dừng trước mặt hắn vài bước chân. Y vội vàng muốn ôm chặt hắn để khắc sâu và cốt tủy. Ban nãy, y cho rằng cả đời này mình sẽ không gặp lại được.
Thiệu Hoa Trì hé môi, vì quá nhiều lời muốn nói nên đều kẹt lại trong cổ họng, không thể thoát ra.
May là không quá muộn. Nghe tiếng bước chân và hơi thở của họ cũng đoán được, họ đã kiệt sức rồi. Chí ít cũng đã chống đỡ được đến lúc này. Gương mặt Phó Thần thoáng chút cảm xúc nhẹ nhõm thở phào rất hiếm hoi. Thấy Phó Thần biểu lộ cảm xúc chân thành như thế, Thiệu Hoa Trì không biết từ lúc nào đã nuốt những lời mình muốn nói về, chỉ âm thầm mỉm cười nhìn hắn, đáy lòng ấm áp vô cùng.
Nhờ Chu Nho báo tin, Phó Thần biết vẫn còn người sống. Hắn lập tức tìm cách đưa họ ra, nếu còn chần chờ, họ sẽ chết đói chết khát trong ấy. Dưới hang không có đồ ăn. Tuy tìm thấy kho vũ khí nhưng không biết người đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1804951/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.