Lính hầu tên Tiểu Mục là người tỉnh dậy đầy tiên, hai má sưng vù, có thể thấy người tát gã dùng sức thế nào.
Gã mơ mơ màng màng mở mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, "Ai đánh ta?" Dám đánh tiểu gia, chán sống rồi hả!
Gã bật phắt dậy, đứng thẳng lên, chạm ngay phải gương mặt Thụy vương nhà mình đang ung dung nhìn, "Muốn ta giúp ngươi tỉnh táo hơn không?"
"Vương, vương gia, không không không, thuộc hạ nói mê." Tiểu Mục lắc đầu như trống bỏi.
Vừa tỉnh lại đã trông thấy gương mặt lạnh như băng của điện hạ thì là ác mộng giữa ban ngày đó. Gã ôm hai má sưng đó, hậm hực nhìn chủ tử.
Chúng ta rốt cuộc mắc oán gì với ngài mà lại làm như vậy? Nhưng Tiểu Mục trung thành với Thiệu Hoa Trì, đương nhiên không dám than thở.
Gã nhìn mấy người xung quanh vẫn còn đang ngã trái ngã phải, hôn mê bất tỉnh. Phải rồi, bọn họ trúng bẫy trong quan tài nên mới ngất đi.
Điều khiến gã an tâm là, dù ban nãy trúng kế nhưng vẫn ở nguyên tại đây, có nghĩa trong hang này không có người, như thế đã là may mắn lắm rồi.
Gã vừa định mở miệng thì đã bị Thiệu Hoa Trì xách cổ áo, ánh mắt như chiếc roi quất thẳng vào người, "Tiểu Mục."
Tiểu Mục phát hoảng, "Vâng, có thuộc hạ!"
Chuyện mà khiến chủ tử phải nhìn mình chằm chằm như thế, đương nhiên là đại sự quan trọng.
"Ta hỏi ngươi, có thái giám nào mà vẻ ngoài cực kỳ khôi ngô, vóc dáng lại còn hết sức.....không?" Hết sức đẹp....chữ này Thiệu Hoa Trì nói lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1804920/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.