Sở dĩ Lý Biến Thiên nghĩ đến cách làm này là nhờ công của Tân Di. Nếu không phải lúc trước Tân Di giấu "Thất Sát" trong quan tài, khiến bọn họ không thể tra được đối phương là ai, thậm chí còn thiệt hại không nhỏ, Lý Biến cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng mà nghĩ tới chuyện nhốt Phó Thần vào quan tài.
Giọng nói của Lạc Học Chân cách một tầng ván gỗ, cố gắng nghe đến đâu cũng có sai sót. Phó Thần nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Hắn vẫn giữ thứ thuộc bột của Lương Thành Văn giao cho trên người, nhưng tình cảnh bây giờ khác xa với lúc ở nghĩa trang ngoại ô. Khi đó, nhân số không nhiều, có thể thừa dịp đối phương mất cảnh giác để ra tay. Nhưng quanh đây có vô số lính gác, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, con bài tẩy của hắn không có chỗ dùng.
Từ xưa đến này, cái chết vốn không cho con người ta thời gian để sợ hãi. Phó Thần đã tính toán đến trường hợp xấu nhất. Có lẽ cái mạng này rốt cuộc cũng bị trời lấy lại rồi. Hắn chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực giành mạng sống, cho nên không biết tuyệt vọng. Nếu thật sự không tránh khỏi kiếp này, thì thôi chẳng cần có kiếp sau, cứ để hắn tan biến trong trời đất bao la này đi. Phó Thần nhìn vào bóng tối, trên gương mặt hiện nét cười mệt mỏi.
Nhưng chuyện mở quan tài cũng không diễn ra suôn sẻ. Phó Thần chưa có cơ hội hiểu ro tập tục nơi này. Ở Thấn quốc, mở quan tài tra xét là hành vi không tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1804869/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.