Chương trước
Chương sau
Thiệu Hoa Trì vừa nói khỏi miệng đã âm thầm ảo não, sao mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
Chỉ tại lúc nãy vui mừng quá độ có hơi mất hình tượng một chút cho nên mới cố tình nói một câu lạnh lùng để che đậy, vẻ mặt Thiệu Hoa Trì một lần nữa cứng ngắc.
Y biết Phó Thần tuyệt đối không ưa bộ dạng này của y cho nên đã định sẽ kiềm chế tính nết nóng nảy, biểu hiện trước mặt Phó Thần ta đây là một minh chủ trí tuệ, dù có bất mãn đi nữa cũng tuyệt đối không thể tỏ thái độ như trước, nếu không sẽ khiến lòng hắn xa cách thêm.
Y đang định nói thêm câu gì đó làm dịu bầu không khí, nhưng Phó Thần hoàn toàn chẳng để tâm vẻ mặt của y, vừa mới tỉnh dậy đã lập tức đưa ra yêu cầu không đầu không cuối.
Thấy tình trạng của Phó Thần cùng với lời nói gấp gáp, có thể thấy sự việc hẳn không tầm thường.
Thẩm Kiêu là ai, quan dưới quyền hữu tướng, hiền tế của Cẩn phi và phụ hoàng, trong mắt bách tính là Thanh Thiên đại lão gia, dù ở trong hay ngoài triều đều có danh tiếng tốt. Một nhân vật như vậy dù có phạm sai lầm cũng không đến mức phải chạy trốn.
Thiệu Hoa Trì gọi đám người Quỷ Tử vào, sau đó mới nhìn sang Phó Thần. Y không lãng phí thời gian hỏi vì sao Thẩm Kiêu lại trốn, đã xảy ra chuyện gì. Vào thời khắc quan trọng, Thiệu Hoa Trì tương đối có khí phách của một vị chủ tử, "Ngươi nói ra mấy nơi y có thể trốn cho ta."
Nhận được ánh mắt thoáng chút cảm kích của Phó Thần, tâm trạng y cũng có chút thoải mái.
Phó Thần kể ra vài địa điểm, sau đó lại nói cần theo dõi sát Lệ Hình xử. Thiệu Hoa Trì sai người làm đúng như thế.
Phó Thần xuất cung vài lần, sau khi quen biết Túc Ngọc, hắn sai Túc Ngọc nhờ cậy mạng lưới tình báo của y để vẽ lại một tấm bản đồ địa hình toàn bộ Loan kinh. Sau đó Phó Thần còn yêu cầu sửa đổi một số chi tiết cho đến khi thật sát với thực tế mới bảo Túc Ngọc đưa lại cho hắn.
Vừa tỉnh lại một lúc, Phó Thần vẫn còn hơi choáng váng, nói xong mấy lời này đã muốn ngã xuống giường.
Sau đó lại được một đôi tay mảnh khảnh đỡ lấy, dìu hắn nằm. Phó Thần nhẹ nhàng đẩy tay đối phương, "Nô tài đã đỡ hơn rồi, khiến điện hạ bận tâm, nô tài thật có tội."
Chỉ từ chi tiết nhỏ này cũng có thể nhận ra, Phó Thần tuyệt đối không để ai bắt thóp. Đối phương là người thân phận cao quý, vậy mà lại dìu đỡ một thái giám như hắn là không hợp quy củ.
Phó Thần cẩn thận như vậy, Thiệu Hoa Trì cũng dần hiểu ra. Tay y có chút lưu luyến không nỡ buông nhưng không để người khác nhìn thấy mình có điểm khác thường.
Quỷ tử phái tám người ra ngoài, chia nhau đến mấy chỗ Phó Thần nói, sau đó lại sai người về cung theo dõi Lệ hình xử, để lại bốn người bố trí xung quanh, bảo vệ Thiệu Hoa Trì.
Phó Thần thấy vẻ mặt Thiệu Hoa Trì nghiêm trọng, biết đối phương che giấu sự tức giận với mình, nghiêm khắc mà nói thì y hẳn đang muốn lấy mạng hắn.
Nếu gặp phải một vị chủ nhân cay nghiệt lại cực kỳ đa nghi thì càng phải chu đáo mọi đường.
Bất cứ chủ tử nào cũng không muốn thuộc hạ tự ý hành động, đương nhiên nô tài càng không có tư cách này.
Phó Thần tự biết chuyện hôm nay là tùy cơ ứng biến, nhưng cũng không muốn kéo Thiệu Hoa Trì vào chuyện này, khiến sự việc càng thêm phức tạp.
Thiệu Hoa Trì có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa sau khi bị bầy chim tấn công, y lại ra ngoài ứng cứu, chuyện này Phó Thần hoàn toàn không ngờ.
"Tạ ơn điện hạ cứu giúp, nô tài không có gì báo đáp."
Không có gì báo đáp thì ngươi lấy thân báo đáp đi !
Không không không, chỉ là thuận miệng mà thôi, y tuyệt đối không có suy nghĩ này nhé !!!! (*chắc tao tin*)
Cũng may mà lời ra đến miệng kịp cắn đầu lưỡi nuốt trở về, "Khụ, ta tình cờ đi ngang qua thôi."
Phó Thần thấy quần áo mình còn chưa bị cởi bỏ hoàn toàn, đáy lòng nhẹ nhõm.
Người trước mặt hắn chìa ra cánh tay trắng như ngọc, trên bàn tay bộ quần áo đơn giản xếp gọn, rất tiện để đi lại bên ngoài cung.
Quần áo tuy không sang quý nhưng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là mới tinh.
Người trong hoàng tộc dù tính tình có ra sao thì khả năng thu phục lòng người hình như từ khi sinh ra đã có.
Phó Thần nhớ người này rất hay nổi nóng, nói chuyện thì khó nghe, tựa như câu y thốt ra lúc hắn vừa tỉnh dậy. Tuy là tính nết nhiều điểm thiếu sót nhưng lại có thế lực riêng ở cả trong và ngoài cung, đương nhiên ít nhiều bản thân cũng có tài năng cùng với được mẫu phi bảo hộ.
Phó Thần nâng tay nhận quần áo, đầu ngón tay hai người chạm nhau trong tích tắc, Thiệu Hoa Trì như thể bị đạp phải đuôi, giật mình thu tay lại. Mấy phút trước còn đang cảnh cáo bản thân, giờ lại quýnh quáng không chịu nổi.
Chẳng qua chỉ là chạm ngón tay thôi, mới nãy còn ôm vào lòng cơ mà.
Không đúng, ôm không tính, vẫn cách một lớp quần áo !
Khi chạm đến, đầu ngón tay Phó Thần hơi lành lạnh, khiến người ta không cảm thấy quá mức đột ngột, mà còn ôn hòa dễ chịu.
Tim, mi đập nhanh thế làm cái gì? Muốn nhảy ra ngoài chơi hả ?!
Mí mắt Thiệu Hoa Trì run rẩy kịch liệt, đứng bất dậy quay đi.
Hấp ta hấp tấp.
Phó Thần kinh ngạc nhìn y: Nhanh ghê !
Lúc trước hắn vốn nghĩ võ công Thiệu Ha Trì hẳn là không tồi, nhưng giờ xem ra quả nhiên thường này y chưa bao giờ để lộ hết.
Ra ngoài cửa, Thiệu Hoa Trì lẳng lặng ngước lên tinh không, nhìn hai ngôi sao rực sáng giữa cả bầu trời sao lấp lánh.
Ngươi đang nghĩ gì vậy, Thiệu Hoa Trì? Bản thân ngươi vốn đã bị nhiều lời đồn đại quấn thân, đến nay gièm pha về dung mạo dị dạng của y còn khắc sâu trong hoàng tộc, ngươi ngại mình tai tiếng ít hay sao? Chẳng lẽ còn muốn người bên cạnh ngươi mang tội không an phận?
Loading...
Phó Thần là nam nhân, dù có bị hoạn cũng vẫn là nam nhân.
Y là người bình thường, chỉ có cảm giác với nữ tử. Y chỉ thấy Phó Thần mưu lược vô song, quá mức coi trọng hắn mới dẫn đến hiểu lầm. Hơn nữa, y vốn tưởng cung nữ kia là nữ tử, nếu không phải nữ tử thì sao y có thể động lòng.
Trong lúc đó, Lý tẩu lại đến thăm bệnh một lần. Trạng thái của Phó Thần không quá tệ, vết thương cũng không chuyển xấu.
Phó Thần nói lời cảm tạ, Lý tẩu đáp, "Từng cảm ơn ta, muốn tạ ơn thì phải nói với điện hạ. Ngươi chắc hẳn không thấy vẻ mặt của điện hạ khi đưa ngươi tới đây, người rất nóng ruột."
"Điện hạ luôn thương xót đám hạ nhân chúng ta."
"Đứa nhỏ này, ngươi nhìn rất thông minh, sao lại không biết. Kia không phải là thương xót. Điện hạ chúng ta dù ngoài miệng không nói được lời dễ nghe nhưng một khi đã quan tâm đến ai thì sẽ tìm mọi cách. Ngài đối xử với ngươi rất đặc biệt." Người lớn tuổi rồi, chỉ mong đám trẻ chung sống hòa thuận với nhau.
Tuy nói là quan hệ chủ tửu và thuộc hạ nhưng Lý tẩu nhận ra thái độ của điện hạ cũng không phải như vậy, rõ ràng xem hắn là bằng hữu.
Hai người hàn huyên một lúc, Phó Thần nói muốn xin Lý tẩu ít thuốc trị nhiệt. Lý tẩu cười cười rời đi.
Bước ra ngoài, bà trông thấy Thiệu Hoa Trì ngồi trên ghế đá trong viện, vội vàng đứng dậy đi tới, "Hắn sao rồi?"
Lý tẩu nói, "Không bị nhiễm trùng, mấy ngày nữa vết thương kết vảy, chờ vảy bong ra là không có vấn đề gì, cần phải bôi thuốc đúng giờ. Nhưng miệng vết thương khá sâu, sợ là sẽ để lại sẹo."
"Đa tạ Lý tẩu tử." Thiệu Hoa Trì thầm nghĩ trong chỗ thuốc phụ hoàng ban cho có thuốc trị sẹo, lát sai người đi lấy.
"Đây là chuyện nô tỳ nên làm, không nhận nổi lời cảm tạ của ngài."
Thấy Lý tẩu cầm trong tay bộ cung trang của Phó Thần, bóng đêm che mất khuôn mặt Thiệu Hoa Trì ửng đỏ.
"Khụ, vậy, cho ta bộ quần áo kia đi."
"Ngài cần sao?" Đang định quăng đi mà.
"Vật trong cung, không thể tự ý xử lý."
"Điện hạ nói đúng, là nô tỳ sơ sót." Lý tẩu đưa quần áo cho y.
Nâng bộ áo trong tay suy nghĩ thất thần, một lúc lâu sau, y mới gọi Quỷ Ngọ đến, "Mang về cung của ta."
Trước khi hắn đi, Thiệu Hoa Trì còn nói thêm một câu, "Đừng giặt."
"Rõ." Hắn vốn tưởng điện hạ thích bộ quần áo này, còn định mang về sai cung nữ ở hoán y cục tẩy rửa sạch sẽ. Giả sử mà làm thật, không chừng điện hạ sẽ thẳng tay lột da hắn.
"Cất vào hộp gỗ tử đàn kia của ta."
"....Rõ."
Quỷ Ngọ sững sờ một lúc mới trả lời.
Hộp gỗ tử đàn là thứ Lệ phi đưa cho điện hạ khi còn sống, luôn là bảo bối của điện hạ. Những bức tranh chữ bệ hạ ban cho đều chỉ đặt ở thư phòng chứ không được bỏ vào trong rương. Thế mà lúc này, chỉ có một bộ áo rách, lấm đầy bùn đất máu me, thế mà điện hạ lại định cất vào đó ư?
Nếu không phải tai hắn tốt thì còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Thiệu Hoa Trì làm như không có chuyện gì bước vào phòng, thấy Phó Thần đang ngồi trước thư án viết gì đó.
Người này sao cứ không chịu yêu quý bản thân như vậy, thật là tức chết !
"Điện hạ, mời xem." Thấy Thiệu Hoa Trì bước vào, hắn nhíu mày, có chút không thoải mái.
Tâm tư thất hoàng tử âm trầm, Phó Thần cũng không thể đoán chính xác, chỉ đưa cho y xem thứ đã viết xong.
Thiệu Hoa Trì nhìn qua một lượt chữ viết của Phó Thần. Nết chữ tương đối tốt. Nô tài biết viết chữ trong cung cũng không ít, ngay cả thuộc hạ của y, đám mười hai người Quỷ Tử, cũng rành chữ nghĩa. Tấn triều trọng văn khinh võ, đó là phong khí của dân gian và triều đình.
Chữ của Phó Thần, nếu không phải là do tuổi còn nhỏ, nét bút có chút mơ hồ, thì cũng có thể nhìn ra chút phong thái nhà sang.
Lúc trước, khi Phó Thần sai người đưa mật tín cho y, y còn không để ý. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy có chút kỳ lạ.
Người này chẳng phải là bởi nhà nghèo đến mức không lo nổi cơm áo mới phải tiến cung hay sao? Dù hắn nói có hàng xóm là tiên sinh dạy học cũng không thể nào luyện chữ được tốt như thế.
Chỉ có thể nói bản thân Phó Thần chính là thiên túng kỳ tài, tựa như cửu đệ của y, học cái gì cũng chỉ một lần là thông suốt, một thứ tài năng không liên quan đến tuổi đời.
Tuy nhiên, nét chữ hơi kỳ quái này, nếu không nhìn kỹ thì cũng giống thể chữ lưu hành phổ biến ở Tấn Triều, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì phát hiện ra hững khác biệt rất nhỏ.
Chẳng lẽ Phó Thần còn tự tạo ra thể chữ?
Sao có thể thế được? Muốn tạo ra thể chữ mới thì phải nhiều năm dùi mài thư pháp đến thấm đẫm tâm hồn, dù có là bậc thầy cũng khó mà làm được. Ngay cả thư pháp đại gia đương đại của Tấn triều là Viên Chương cũng không làm được như thế.
Chỉ riêng bắt chước thể chữ thôi đã cần mô thiếp, lâm tả, bối lâm, xuất lâm, từng quá trình trong đó người ngoài không sao hình dung được. Từ năm ba tuổi, các hoàng tử đã phải vùi mặt trong thượng thư phòng để rèn luyện, dù đã thành thạo các thể chữ nhưng ai cũng muốn có thể sáng tạo ra thứ của riêng mình...
Thiệu Hoa Trì lập tức gạt đi suy nghĩ không thể nào tưởng tượng nổi này. Dù Phó Thần có rèn luyện từ lúc mới sinh cũng không thể nào làm được !
Kiếp trước, sau khi mất đi vợ con, Phó Thần trở nên điên cuồng chìm đắm trong thi họa và thư pháp, đến mức gần như nhập ma.
Hơn nữa, thời trẻ hắn cũng có chút nền tảng, phát huy "nhan cân liễu cốt" một cách thuận buồm xuôi gió. Thói quen cầm bút của của một người không dễ dàng sửa đổi, cho dù hắn có cố hết sức bắt chước thể chữ phổ biến của Tấn triều, kết hợp với nét vốn có của bản thân nhưng cách viết chữ Nhan thể và Liễu thể đã ngấm vào trong máu, đôi khi sẽ bị lộ ra. Cho đến nay vẫn chưa có ai nhận thấy điểm khác thường, chỉ có mình Thiệu Hoa Trì nhìn ra chút ít.
Nhưng chỉ chút ít này mà thắc mắc phải chăng Phó Thần tự sáng tạo ra thể chứ, ngay cả Thiệu Hoa Trì cũng nghĩ chắc mình điên rồi.
Nhìn chữ xong mới đọc đến nội dung.
Đây là tư liệu bên ngoài của Thẩm Kiêu, từ nơi sinh ra đến nơi thi hương, thi hội, thi viện , thi đình, cưới công chúa, được phái ra ngoài tỉnh làm huyện lệnh, bốn năm trước thì được điều về Loan kinh, một đường thăng lên chức trưởng sử. Cuộc đời Thẩm Kiêu được Phó Thần tóm gọn và sắp xếp theo tuyến thời gian.
Ngay từ đầu, Phó Thần đã đoán Thẩm Kiêu sẽ tìm cách chạy trốn. Thẩm Kiêu là kẻ không hành động theo cảm tính. Khi phát hiện ra mình khó lòng thoát thân, lại còn bị hoàng đế bắt giữ để tra rõ tung tích, chẳng bằng tìm đường sống trong chỗ chết.
Để khiến Thẩm Kiêu sa lưới, trước tiên Phó Thần và Cẩn phi đã lưu lại mối lo sợ về tai họa ngầm trong lòng hoàng đế. Loại chuyện này có thể khuynh đảo triều dã, dù đế vương có muốn chuyện lớn hóa nhỏ đi chăng nữa, cũng nhất định phải thăm dò và xử lý. Điều này Thẩm Kiêu không ngờ tới được, nhưng cũng còn xa mới khiến đối phương rối loạn tinh thần.
Ban đầu, Thẩm Kiêu không phải nam tử thực sự chỉ là phỏng đoán của Phó Thần cộng với manh mối từ chuyện Cẩn phi nói ra. Nhưng nếu y thật sự là nam nhân thì sao? Nếu như y có thể xóa bỏ mọi hoài nghi của đế vương thì sao? Chuyện này cũng có khả năng lắm chứ. Như vậy, Thẩm Kiêu xem như chịu khuất nhục lớn, hoàng đế sẽ càng chiếu cố y nhiều hơn.
Thế thì nước cờ này xem như hoàn toàn vô ích.
Cho dù khả năng xảy ra kết quả này không cao, Phó Thần vẫn phải tính đến.
Sau đó chính là khả năng có xác suất cao hơn, Thẩm Kiêu thật sự là hoạn quan. Như vây, đây sẽ là một cú tát thẳng vào mặt hoàng đế, hoàn toàn đủ tội để bị hạ ngục chờ xử lý. Nhưng chỉ có thể như vậy mà thôi, ít nhất trong thời gian quốc yến, hoàng đế sẽ tạm thời không phán tội y.
Từ tội đáng chết thành tội không đáng chết, từ chỗ hoàng đế tức giận vì bị lừa gạt thành vì tức giận nên bị lừa gạt.
Từ việc Tấn Thành đế luôn một lòng hoài niệm Trân Ý hoàng quý phi cũng có thể thấy, hắn là kẻ tương đối niệm tình, chút cảm xúc tán thưởng với phò mã chưa hoàn toàn mất đi.
Sau đó, Phó Thần tương kế tựu kế, giết toàn bộ thuộc hạ của Tưởng Thần ở rừng trúc bên hồ Dịch Đình, nhắc Ngạc Hồng Phong báo cáo việc này lên. Trong lòng Ngạc đô đốc chứa đầy chính khí, nhất định sẽ báo với Tấn Thành đế. Chuyện này e là Thẩm Kiêu không ngờ tới. Như vậy, y sẽ biết thành một kẻ bụng dạ khó lường, mưu mô toan tính, một mặt hai lòng trong mắt hoàng đế, hắn đương nhiên sẽ không tha cho Thẩm Kiêu.
Vừa ngăn cản vừa phản kích, không để cho Thẩm Kiêu có bất cứ cơ hội chống trả nào. Người đã sa lưới, hoàng đế đương nhiên sẽ mau chóng điều tra việc này.
Đã như vậy, Thẩm Kiêu thấy rằng sự tình đã không còn cách cứu vãn, mất đi bày binh bố trận trong triều đình, căn cơ nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát, hết nước cứu chữa, y sẽ còn ở lại đó cho hoàng đế sai người thẩm vấn hay sao?
Nếu vô vọng rồi, chẳng bằng đập nồi dìm thuyền.
Phó Thần đương nhiên biết không thể khiến Thẩm Kiêu tiếp cận với người sau lưng y. Nếu y liên lạc với thế lực chống đỡ thì chuyên hôm nay xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng trong tíc tắc, hắn đã suy xét cẩn thận, ngay lúc Thiệu Hoa Trì bước vào, hắn đã nhờ y nhanh chóng sai người chặn đường trốn của Thẩm Kiêu.
"Ngươi nghi ngờ Thẩm Kiêu chuyện gì?" Thiệu Hoa Trì cố gắng bình tâm, dẹp bỏ mấy dòng suy nghĩ mơ mộng, khóa vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Y ngẩng lên nhìn Phó Thần với ánh mắt trịnh trọng, sáng rực trước nay chưa từng có, "Phó Thần, nếu ngươi thật lòng phò trợ ta, ta sẽ xem ngươi là đệ nhất mưu sĩ, không ai có thể sánh bằng."
Thiệu Hoa Trì nói ra những lời này, đương nhiên là đang ép hắn thành khẩn khai rõ. Phó Thần biết Thiệu Hoa Trì đang tỏ ra độ lượng với hắn, cho hắn cơ hội giải thích. Nếu lúc này không khai tường tận thì đúng là tự tìm đường chết.
Phó Thần sắp xếp ngôn từ một lần, giấu đi một vài chi tiết không nên nói, phần còn lại đều kể hết đầu đuôi. "Điện hạ, sự việc cấp bách, nô tài không dự đoán được hành động của thích khách. Lần trước diện hạ tóm được thích khách, bọn họ bất ngờ tấn công khiến nô tài cảm thấy hoài nghi, nhưng một chút hoài nghi đó cũng không thể trở thành chứng cớ, vậy nên mới không trình báo với ngài, để tránh làm rối việc của điện hạ...Sau đó tại quốc yến, không thể tìm được cơ hội nói chuyện với ngài....Phát hiện ra thị vệ kia có chút kỳ quái...."
Hắn kể vắn tắc sự việc, vừa trấn an thể xác và tinh thần Thiệu Hoa Trì, vừa thay đổi một số chi tiết xảy ra hôm nay, đương nhiên là giấu nhẹm chuyện hắn nhờ Lưu Túng và Ngạc Hồng Phong giúp đỡ.
Sau khi rời khỏi sông hộ thành, Thanh Nhiễm đến Thúy Linh Trai và Linh Lung các chọn lựa một ít trang sức và phấn son đang thịnh hành nhất bấy giờ, sau đó mới đến một tiệm trà nhỏ nghỉ chân.
"Ta muốn đặt một nhã gian." Hỏa kế nhìn nàng một chút, sau đó nhanh chóng dẫn nàng lên nhã gian trên lầu.
Vừa mới tới nơi, nàng thấy Túc Ngọc đang tẩy trà, pha trà.
"Túc thủ tịch." Sau khi được Phó Thần cứu, công tác tình báo của Túc Ngọc có nhiều tiến triển nên được Thiệu Hoa Trì thăng lên làm một trong mười thủ tích. Năm đó, Thanh Nhiễm cùng rất nhiều tiểu cô nương khác bị huấn luyện như các dũng sĩ, Túc Ngọc lớn hơn hai tuổi, chiếu cố các nàng rất nhiều. Bây giờ, tuy nhiều người trong số họ đã chết, nhưng những người khác đã cắm rễ được vào đám quan to quý tộc trong kinh thành.
Túc Ngọc nâng tay, rót trà cho Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm uống một ngụm, miệng còn lưu hương. Nàng thầm nghĩ nếu không phải vì Túc Ngọc thật sự quá xinh đẹp thì đã không phải dùng nhục thể để đổi lấy tin tức tình báo. Chuyện này đối với y cũng là một nỗi đau lớn.
"Ngài báo tin đến, chủ thượng có gì sai bảo Thanh Nhiễm sao?"
"Một lúc trước, chủ thượng đến sông hộ thành tìm người, lệnh ta chuẩn bị một cỗ xe ngựa không quá bắt mắt. Lúc ấy hình như ngươi cũng ở ven sông hộ thành, có biết xảy ra chuyện gì không?"
Thanh Nhiễm không ngờ mình và thất điện hạ lại đi lướt qua nhau, "Không có, ta cũng không gặp điện hạ."
"Vậy có chuyện gì lạ không?"
"Nhắc mới nhớ, ta có gặp một tiểu cô nương ăn mặc rất kỳ quái, không biết thế nào mà bị đuổi giết. Khi ấy ta đi du hồ cùng Tiết tam công tử, không nhìn rõ lắm. Sau đó Tiết tam công tử bảo ta về trước."
"Cô nương?"
"Đúng thế. Giờ nghĩ lại, thấy cô nương kia rất không bình thường. Lúc đầu thì có vẻ rất hoảng loạn. nhưng sau đó, từ nét mặt đến động tác đều khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy. Đặc biệt là cây trâm trên tay nàng ta, chính là Hổ Phách Huyền Tinh mới nhất ở Linh Lung Các, hình như đã được mài cho sắc nhọn." Đếm đi đếm lại có tới mấy điểm khả nghi.
Hổ Phách Huyền Tinh, còn được mài sắc?
Cây trâm này do chính Phó Thần thiết kế, từng bảo y sai người mài thành đầu nhọn, dùng để phòng thân.
Túc Ngọc lấy bút mực ra, phác thảo sơ lược một hình dáng trên mặt giấy. Túc Ngọc nổi danh ở tiểu quan quán, còn có thể quyến rũ được Tân Di, đương nhiên bản thân phải có không ít tài nghệ. Y chỉ người trên giấy, hỏi, "Có phải người này không?"
"Đúng là nàng..." Tuy chỉ vài nét bút, không giống hoàn toàn cô nương kia, nhưng thần thái sắc bén cay nghiệt lại vô cùng chính xác, "Sao ngài lại biết?"
"Thanh Nhiễm, hắn là công tử."
"Công tử!" Thanh Nhiễm nín lặng.
Khi Túc Ngọc bị tên quan lớn kia tra tấn đến gần chết, các nàng vẫn còn đang ở nơi mình phụ trách, không thể làm gì vượt quyền, chỉ biết trơ mắt nhìn y. Sau này mới biết Túc Ngọc được một vị thân tín của chủ thượng cứu giúp.
Về sau, Túc Ngọc gọi vị này là công tử, cho dù biết hắn là Thái Giám nhưng trong lòng y, người đó hơn hẳn mọi nam nhân bình thường khác.
"Sao hắn lại mặc nữ trang, rồi còn bị đuổi giết? Sao lại bị thương như thế?"
"Ngươi nói công tử bị thương?"
"Vâng, bị một bầy chim tấn công. Lũ chim kia cũng vô cùng kỳ quái."
Túc Ngọc đưa mắt nhìn ra cửa sổ, "Có lẽ công tử không thể thoát ra ngoài thông báo với ta. Đang lúc loạn lạc, công tử ẩn sâu trong cung đình, nên làm thế nào được? Thanh Nhiễm...."
"Có Thanh Nhiễm."
"Mang theo đám Lam Âm, đang ngày quốc yến, chúng ta cũng nên ra ngoài xem cảnh náo nhiệt một phen."
Thanh Nhiễm nghĩ ngợi chốc lát, khi Túc Ngọc đến gần cửa, chợt nói: "Sư phụ, ngài trung thành với chủ thượng hay với công tử?"
Lúc này chủ thượng chưa hạ lệnh, Túc Ngọc lại đưa ra mệnh lệnh một cách đương nhiên như thế là vượt quá quyền hạn.
Từ nhỏ, Thanh Nhiễm đã vô cùng say mê Túc Ngọc, đương nhiên nàng nhận ra y có điểm khác thường. Nếu công tử không một lòng trung thành với chủ thượng thì sao?
Dù Thiệu Hoa Trì có lợi hại đến mấy cũng không thể đảm bảo mọi người đều trung thành với y.
Đây là vấn đề mà bất cứ tổ chức hay thế lực nào cũng gặp phải, nhân tâm là thứ khó khống chế nhất.
Sau khi Túc Ngọc quen vị công tử kia, từng sự việc từng kế hoạch, Thanh Nhiễm đều biết được đôi chút. Ví dụ như việc công tử muốn bản đồ kinh thành, cũng do mấy tỷ muội các nàng hỗ trợ. Vị công tử đó có nhiều mưu đồ như vậy, há có thể cam tâm làm kẻ hèn mọn? Đặc biệt là thất hoàng tử thế lực quá yếu, hắn còn nhiều minh chủ để lựa chọn, nàng không thể không nghĩ nhiều, để phòng ngừa vạn nhất.
Dù là nơi huấn luyện bí mật, hay ở chốn thanh lâu, Túc Ngọc đều thường xuyên chỉ bảo nàng. Thanh Nhiễm nghe y nói nhiều, mưa dầm thấm đất, không dám khinh thường vị công tử này.
Có thể nắm được lòng trung của sư phụ chỉ trong thời gian ngắn, có thể là loại người đơn giản được hay sao?"Chủ thượng là người mua chúng ta, nhưng công tử là người ta muốn trung thành. Nếu công tử nguyện trung thành với chủ thượng, đương nhiên là may mắn của ta. Nhưng nếu không phải..., chủ thượng có lẽ không chấp nhận được hắn. Công tử tài hoa mưu trí, khiến ta vui vẻ phục tùng, hơn nữa còn có ơn cứu mạng, đương nhiên đối với ta mà nói, ngài là người đặc biệt vô cùng. Thanh Nhiễm, nếu ngươi không muốn theo thì có thể rời đi, ta sẽ không ép buộc, chúng ta vẫn luôn là sư đồ. Nhưng nếu ngươi định báo chuyện này cho chủ thượng thì đừng trách vi sư tuyệt tình."
Nhìn như không nói, lại tựa như đã đáp lời.
Thanh Nhiễm chậm rãi cúi đầu, "Thanh Nhiễm thề sống chết theo ngài."
.
Trạch viện cuối ngõ Đông Du.
Phó Thần kể lại những chuyện xảy ra hôm nay cùng một ít phỏng đoán của hắn co Thiệu Hoa Trì.
"Ý ngươi là, ngươi hoài nghi sau lưng Thẩm Kiêu có một tổ chức chống đỡ?"
"Vâng, chỉ dựa vào mình y, không có khả năng sắp xếp nhiều nô tài vào cung như thế." Một cá nhân dù có tài giỏi đến mấy, năng lực vẫn có giới hạn.
"Chẳng lẽ...là dư nghiệt Hàm triều?"
"Hàm triều?"
"Phải, sau khi hoàng tổ phụ của ta đăng cơ, có rất nhiều phe phái đứng lên chống đối, nhưng đều đã bị giết sạch, bây giờ không nên xuất hiện mới phải, chẳng khác gì chui đầu vào lưới. Nhưng không chỉ có một khả năng đó...Có thể là mật thám nước khác...Cũng có thể là vị huynh đệ nào đó của ta."
"Dù là khả năng nào, chúng ta cũng không thể thả hổ về rừng."
Nghe thấy hai chữ chúng ta, ánh mắt Thiệu Hoa Trì sững sờ.
Ta và ngươi, có thể gộp thành chúng ta sao?
"Không cần, có lẽ y vẫn còn ở Lệ Hình xử."
Đây là tin tức Thiệu Hoa Trì nhận được trước khi xuất cung.
Phó Thần hơi trầm ngâm. Hắn biết lúc này không được vội vàng. Chưa nhận được tin tức gì về Thẩm Kiêu, hắn không thể phán đoán ra điều gì kế tiếp.
Phó Thần bỗng nhiên chìa tay ra, trên đó là một lọ thuốc tinh xảo.
Tim Thiệu Hoa Trì đập thình thịch một hồi, nhìn lọ thuốc kia, "Đây là thứ gì?"
Y có chút đoán không ra, rõ ràng một lúc trước bọn họ còn đang nói chuyện chính sự, giờ đã đổi đề tài rồi.
"Thuốc trị nhiệt, một ngày uống ba viên, tiêu hỏa khí."
"Sao ngươi biết?" Đúng là miệng y bị loét do nhiệt, nhưng là bên trong cơ mà. Hơn nữa, mấy ngày này xảy ra nhiều chuyện, Lương Thành Văn không ở kinh thành, y không an tâm dùng thái y khác. Một chuyện nhỏ như thế chẳng cần tìm người đến khám, sao Phó Thần lại....Á !!!!
Sắc mặt Thiệu Hoa Trì bất chợt hồng rực.
Là nụ hôn kia.
Nói chính xác là độ khí. Dù đối phương cũng là nam tử nhưng Phó Thần cũng xem như là sinh viên y khoa, hắn làm chuyện này hoàn toàn dựa trên tinh thần chuyên nghiệp, không hề nghĩ gì khác.
Có điều, nhìn sắc mặt cùng biểu cảm của Thiệu Hoa Trì, thật sự không thể không nghĩ.
Bầu không khí cực kỳ gượng gạo.
"Cửu điện hạ vẫn còn chút ngăn cách đối với ngài."
"Ừ, y hy vọng ta thành thật, giao mọi thế lực trong tay ra phục vụ mưu đồ của y." Nghe Phó Thần nói đến chuyện chính sự, Thiệu Hoa Trì mới dè dặt nhét bình thuốc vào lòng, để trong ngực áo.
"Điện hạ, trước mắt ngài không có nơi để dựa vào. Nếu ngài không thành thật với y hoàn toàn, y sẽ không tin ngài đâu."
"Sao ta lại không biết, nhưng ta sợ nếu cho y năm phần, y sẽ muốn nhiều thêm. Cửu đệ này của ta, một khi đã nhắm vào ai thì tuyệt đối không để cho kẻ đó thoát. Tâm tư lại kín đáo, trên triều đường cũng có thế lực, nếu y biết quá nhiều thì những bố trí của ta cùng mẫu thân suốt bao năm nay đều thất bại trong gang tấc."
"Điện hạ, bảo hổ lột da, đương nhiên phải hy sinh lớn. Y muốn ngài thành thật đối đãi, ngài đương nhiên phải thành thật đối đãi. Chỉ là toàn tâm toàn ú như nào, đều do điện hạ ngài."
Y muốn thì cho !
Cái Thiệu Tử Du muốn là sự "tín nhiệm tuyệt đối", mà chừng mực này thì Thiệu Hoa Trì chỉ có thể tự mình cân nhắc lấy.
Nửa thật nửa giả, cốt lấy được sự tin tưởng hoàn toàn của Thiệu Tử Du.
"Điều ngươi nói...Ta đã biết." Thiệu Hoa Trì ngẫm nghĩ, ánh mắt sáng rỡ, "Phó Thần, có được ngươi mới có được thiên hạ."
Phó Thần hơi cúi đầu.
"Tứ hoàng tử có dùng nha phiến không?"
Tứ hoàng tử có tật ở mắt, cũng xem như huynh đệ cùng gặp khó khăn với Thiệu Hoa Trì, đều không được Tấn Thành đế yêu thích.
Lần này, nha phiến được dâng vào cung, khiến cho thái hậu vốn sa sút cả thân thể lẫn tinh thần đều khỏe lại. Tấn Thành đế cũng ban phát chút tình thương của từ phụ, ban cho tam hoàng tử hay ốm bệnh, tứ hoàng tử có tật ở mắt và thất hoàng tử trúng độc từ nhỏ mỗi người một ít.
Sau khi đưa tới, hắn đã thông qua Cẩn phi để lấy đi phần của tam hoàng tử, còn chỗ của tứ hoàng tử, Phó Thần nhờ Thiệu Hoa Trì ngăn cản.
Tứ tử thành hôn nhiều năm nay, trong phòng có mấy thiếp thất, vài năm trước đã ra cung kiến phủ, nhưng vấn chưa được phong vương, đủ thấy hoàng đế chẳng hề ưa thích đứa con này.
Y không hay vào triều. Vì mắc bênh ở mắt nên rất ít khi ra ngoài, thông thường chẳng ai nhớ tới y.
Lần này, Thiệu Hoa Trì đích thân tới phủ, hoài nghi nha phiến có vấn đề.Tuy y không tin nhưng cũng cảm thấy một hoàng tử vô dung, không ai đoái hoài gì như y hiếm lắm mới có người nhớ đến. Để cho vừa lòng nhau, y không động đến chỗ nha phiến kia.
"Sau khi nghe ta nói, y đồng ý rồi."
"Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nữa, điện hạ hãy bảo tứ điện hạ vào cung."
"Ngươi không định bảo y dâng chỗ nha phiến kia cho thái hậu đấy chứ?" Thiệu Hoa Trì nhớ đến hành động của Phó Thần lúc trước, đã sớm nghi ngờ.
Phó Thần gật đầu. Theo tính toán của hắn, thùng nha phiến duy nhất của thái hậu được hắn cứu ra kia chắc chỉ vài ngày nữa là hết.
Đến lúc đó mà không có nha phiến, thái hậu có nổi điên lên hay không?
Đúng lúc đó lại dâng lên, thái hậu đương nhiên sẽ hàm ơn.
"Bảo tứ điện hạ đưa tới, coi như ngài ban cho y một món nợ nhân tình, khiến y giành được ấn tượng tốt trước mặt hoàng thượng và thái hậu."
"Ngươi muốn giúp ta mượn sức tứ ca? Nhưng y...." Cho lão tứ chút lợi lộc thì ta được cái gì?
"Tật ở mắt của tứ điện hạ không thể trị khỏi, nhưng nô tài có biện pháp khắc phục. Hơn nữa, nô tài nghe nói tứ điện hạ có một ít tài năng, nhất định có ích cho điện hạ."
Thực ra, chứng bệnh ở mắt này người hiện đại gọi là cận thị. Tứ điện hạ ham học từ nhỏ, thường xuyên đọc sách thâu đêm nên mới cận thị. Y không có ham mê bất lương, cũng là người ôn hòa nhất trong các hoàng tử.
Cận thị, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tấn triều đã có một ít kiến thức sơ bộ về chế tác thủy tinh, nhưng vì những nguyên nhân như kỹ thuật, tài liệu, nhân lực, vật lực nên không thể sản xuất với số lượng lớn.
Tài năng? Lão tứ....
Là cái gì?
Thiệu Hoa Trì cũng không hiểu rõ tứ ca, nhìn thế nào cũng thấy tứ ca này tầm thường vô vị, có thể có năng lực gì?
Đúng lúc này, mấy người Quỷ Tử quay lại.
"Vào đi."
Quỷ Tử Quỷ Tị quỳ xuống, lập tức nói, "Điện hạ, Thẩm Kiêu mất tích ở Lệ Hình xử."
Quả nhiên là trốn rồi !
Tinh quang trong mắt Phó Thần chợt lóe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.