Chương trước
Chương sau
Trong ấn tượng của hắn, Kỳ quý tần trẻ tuổi mỹ mạo, lại mang chút hương vị kiêu ngạo, ngang bướng, tựa một đóa hồng đỏ rực có gai. Dáng vẻ như vây ở trong cung lại trở thành độc nhất vô nhị, khi ra ngoài luôn trang điểm kỹ lưỡng để khiến đám hoa thơm cỏ lạ ở hậu cung phải đỏ mắt. Nhưng hiện giờ ả ta bị tước hết trang phục hoa quý, đầu tóc rối bù, hai mắt đờ đẫn, chẳng khác những nữ tù nhân bình thường chút nào. Ả cuộn mình thu lu một góc, run rẩy nhìn đám nô tài thi thoảng lại đến bỡn cợt. Những kẻ này như lang như sói, thậm chí còn có mấy thái giám nhìn ả bằng ánh mắt dâm tà.
Có thể ở Phong Ngâm các giúp đỡ ả hành hạ người ta thì có mấy ai là thật thà lương thiện. Giờ trông thấy một phi tử cao cao tại thượng như ả rơi xuống vũng bùn, bọn họ lại càng hưng phấn cực độ. Đúng vậy, bọn họ cũng muốn hưởng thụ nữ nhân của hoàng đế, đàng nào chả phải chết, còn sợ cái gì?
Nhưng ở Lệ Hình xử có quan coi ngục, bọn họ vẫn không có gan làm ra chuyện trắng trợn như thế. Tuy nhiên, trêu chọc, sờ mó một chút cũng chẳng hại gì. Lúc nãy Phó Thần nghe thấy tiếng la thất thanh trong ngục, chính là tiếng hét của ả khi bị kẻ khác dâm loạn.
Kỳ quý tần trông thấy Phó Thần, chút ký ức mờ mịt như chìm trong sương mù lúc ở trong phòng huấn luyện chó bỗng nhiên vụt sáng, người này từng xuất hiện ở đó với ả!
"Ta...ta đã gặp ngươi rồi! Ngươi đã tới đó!" Ả ôm đầu, cố gắng lục lọi ký ức.
Tiểu thái giám từng dẫn Phó Thần vào trong thì vẫn còn nhớ rõ mặt nhắn, run rẩy giơ ngón tay, "Ngươi, ngươi...."
Ánh mắt Phó Thần lóe lên một tia lạnh lẽo, "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, còn cần ta nói cho ngươi biết sao?"
Tiểu thái giám kia không hề nghĩ đến, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vị trí của gã và Phó Thần đã hoàn toàn đảo ngược, lại bị một câu đơn giản của Phó Thần làm cho tỉnh mộng.
"Tiểu Lương, ta sẽ không động đến Diệp thứ nhân, nhưng những tiểu thái giám khác, động chạm một chút cũng không việc gì nhỉ. Nghe nói ở Lệ Hình xử có mấy thứ hình cụ chưa từng nghe nói tới." Phó Thần cười cười quay sang hỏi Lương Sách.
Lương Sách hiểu ý Phó Thần, cũng đưa mắt nhìn tiểu thái giám kia, "Đương nhiên, nếu ngươi đã không ưa kẻ nào, ta thay ngươi khiến hắn rã rời xương cốt."
Nghe Phó Thần nói liền nhớ tới cái chết của Trương Kỳ, tiểu thái giám kia trợn mắt kinh hãi. Giờ phút này gã mới hối hận tột độ, vì sao lúc trước lại đi chọc vào tên sát thần này.
Thấy tiểu thái giám kia đã sợ muốn tè ra quần rồi, Phó Thần cũng không thèm để tâm đến gã, hắn không có hứng thú uy hiếp một số kẻ không đáng gây trở ngại để tỏ vẻ tay đây. Không cần Phó Thần nói, Lương Sách cũng thức thời mà lui lại mấy bước, để cho bọn họ không gian nói chuyện.
Chung quanh im lặng hoàn toàn, nụ cười trên mặt Phó Thần càng lộ vẻ âm lãnh, vừa dọa sợ Kỳ quý tần, lại vừa tiến hành ám thị tâm lý: "Diệp thứ nhân, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem đã gặp ta ở đâu?"
Kỳ quý tần trầm tu suy nghĩ, mãi mới tìm được chút ký ức liên quan đến Phó Thần, hắn là tên gian nịnh bên cạnh tiện nhân Đức phi kia.
Vừa nghĩ đến Đức phi, ả bổ nhào về phía trước như muốn xé xác Phó thần, cặp móng vuốt vươn qua song sắt muốn tóm lấy Phó Thần. Phó Thần dùng sức tóm lấy cánh tay ả, ghé sát vào tai, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ý chỉ của hoàng thượng chẳng mấy chốc sẽ ban xuống."
Nghe đến hai chữ hoàng thượng, trạng thái điên dại của Kỳ quý tần bỗng nhiên tĩnh lại.
"Quận Chướng Lỗ, ngươi sẽ bị đưa tới vệ sở ở đó."Quận Chướng Lỗ nằm ở phía nam Tấn triều, là nơi khói bụ mịt mù, nơi văn nhân, cơ thiếp bị lưu đày. Vệ sở là nơi đóng quân, nữ tử tới đó đều sẽ bị sắp xếp làm mấy công việc. Còn cụ thể là việc gì, không cần nói cũng biết. Kỳ quý tần trợn mắt, những dòng lệ tuyệt vọng, thống khổ dâng đầy trong hốc mắt trống rỗng, vô hồn.
Còn về phần Phó Thần làm sao biết được, là do vừa nãy Tấn Thành đế ghé thăm Thiệu Hoa Trì, Phó Thần và An Trung Hải cùng lui ra. Phó Thần "bất cẩn" va phải một nhóm cung nữ, vô ý đánh rơi chiếc hộp đựng một phần thi thể. Tấn Thành đế vẫn còn chưa già đến độ nhìn một lúc còn không nhận ra, chủ nhân khúc chân đầy máu kia chính là tên thái giám đã tố giác lão nhị.
Vốn dĩ mấy ngày trước khi phán quyết lão nhị, hắn đã có chút không đành lòng. Hắn sủng ái lão nhị không phải chuyện ngày một ngày hai, dù có tức giận, có thất vọng cũng sẽ hồi tưởng lại tình nghĩa phụ tử. Triều đình lại vô cùng náo loạn, ai nấy đều buộc tội lão nhị và môn hạ. Hắn nghẹn một cục tức trong lòng, đi mắng lão đại một trận, kêu bọn họ an phận một chút. Lão nhị vừa mới gặp chuyện không may, anh em trong nhà đã cãi nhau ầm ĩ, cả một đám đều cho là hắn sắp chết hay sao?
Lại thêm hoàng hậu, sau khi tỉnh lại liền khóc lóc kêu than, khiến hắn càng thêm hổ thẹn trong lòng.
Nhìn thấy Phó Thần hốt hoảng, vội vàng nhặt mảnh thi thể kia bỏ vào trong hộp định chạy đi, Tấn Thành đế lập tức ngăn lại: "Phó Thần, ngươi đợi đã, đang cầm cái gì, mang lại đây cho trẫm."
Thiệu Hoa Trì biến sắc, trừng mắt nhìn Phó Thần, tựa như đang cảnh cáo tiểu thái giám này.
Nhưng cảnh này lại bị Tấn Thành đế trông thấy cả, hắn cũng đã đoán ra chuyện này do ai làm.
Lão nhị, sao ngươi có thể cay nghiệt đến thế? Lão Thất vẫn còn nằm trên giường bệnh mà. Trẫm không mong các ngươi huynh hữu đệ cung, nhưng tàn hại trung lương, khiến một đệ đệ còn mang bệnh trong người phải chịu kích động, đó là chuyện một hoàng tử nên làm sao?
Ngươi muốn khiến hoàng cung ngày càng suy bại chăng? Trừng phạt một nô tài nói thật như thế, từ nay về sau ai còn dám nói thật?
Tấn Thành đế ý thức được, dù sủng ái lão nhị đến đâu cũng không thể truyền cho y ngôi vị hoàng đế. Hắn không muốn cơ nghiệp to lớn của Tấn triều bị hủy trong tay mình.
Phó Thần có chút do dự, cứ đứng nguyên tại chỗ, tựa như sợ bị Thất hoàng tử trách phạt, cũng vừa sợ trái ý hoàng đế, thật khó xử.
Tấn Thành đế nghĩ tiểu thái giám này thường ngày không phải thông minh lắm sao, sao bây giờ lại vụng về như thế?
"Mang lại đây, có trẫm ở chỗ này, lão Thất còn dám phạt ngươi sao?"
Phó Thần dường như không dám nhìn về phía thất hoàng tử, "run run rẩy rẩy" đi tới, mở nắp hộp theo lệnh hoàng đế.
Một lần nữa thấy rõ vật bên trong, Tấn Thành đế thống khổ nhắm mắt, khẽ lầm bầm ra lệnh: "Đóng lại, lui ra đi."
Loading...

Tấn Thành đế còn đang chìm đắm trong chán nản, không phát hiện ra tương tác giữa Thiệu Hoa Trì và Phó Thần.
Cũng giống như việc "cứu" Tấn Thành đế lúc trước, bọn họ không hề bàn bạc thống nhất kế hoạch với nhau, tất cả đều là tùy cơ ứng biến. Nhưng dường như chỉ sau một động tác của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì lập tức có phản ứng. Loại ăn ý không ai biết được này khiến ánh mặt Thiệu Hòa Trì nhìn Phó Thần càng thêm nhu hòa. Phó Thần, có được ngươi cũng như nắm trong tay thiên binh vạn mã.
Trước khi Phó Thần ra khỏi cửa, giọng Tấn Thành đế nặng nề phát ra từ bên trong: "An táng cái chân đó tử tế."
Đợi tâm tình bình ổn một chút, Tấn Thành đế mới lo lắng ngẩng lên nhìn Thiệu Hoa Trì, khó nén được chút cảm khái trong lòng. Lúc trước hắn từng cho là lão Thất quá mức âm trầm, không biết mở miệng, nhưng giờ mới phát hiện ra đứa trẻ này chẳng qua là thẹn thùng, không biết biểu đạt cảm xúc sao cho phải. "Đứa nhỏ này, trẫm biết ngươi lòng dạ lương thiện, thương yêu huynh đệ, không đành lòng để lão nhị bị trẫm phạt, nhưng chuyện đã tới nước này còn có thể giấu đến khi nào, trẫm vẫn chưa đến mức hồ đồ đâu."
"Phụ hoàng..." Thiệu Hoa Trì hai mắt rung rưng lệ, lời lẽ thiết tha. Y nhẹ nhàng đưa tay vướt ve tóc bên thái dương hoàng đế. Động tác y cẩn thẩn, rụt rè như thể sợ Tấn Thành đế cự tuyệt, nhưng lại bị Tấn Thành đế nắm lấy tay. Thiệu Hoa Trì né tránh ánh mắt, vừa ngượng ngùng, lại vừa như lấy hết dũng khí mà nói: "Thái dương người có tóc bạc, nhi tử không muốn thấy người thượng triều hao tâm, hạ triều tổn sức. Nhị ca chẳng qua cũng chỉ xúc động nhất thời."
"Lão thất, trước kia lão nhị từng làm ra bao chuyện hại ngươi, ngươi chẳng lẽ chưa từng căm hận nó sao?" Đứa bé này có phải quá mức lương thiện rồi không? Hắn cũng không phải không biết chuyện lão nhị thường xuyên khi nhục lão thất. Nếu không xảy ra chuyện của Lệ phi, hắn cũng một mắt nhắm một mắt mở. Thế nhưng giờ, hắn lại hối hận trách mình vì sao hồi đó bàng quan, xem như chẳng biết.
"Chưa từng... Bởi vì nhờ có Nhị ca, con mới được thấy phụ hoàng nhiều hơn."
"Nếu mấy tên nghiệt tử kia cũng được như người, phụ hoàng sẽ...." Đế vương than một tiếng, trong phút chốc bỗng già thêm mấy tuổi.
An Trung Hải chờ ở bên ngoài, hoàng đế hàng ngày bận rộn đủ việc nhưng cũng không hề bỏ bê việc ghé thăm Thất hoàng tử. Mà tại thời điểm như vậy, hắn cũng không muốn bị hạ nhân quấy rầy.
Hải công công trông thấy Phó Thần liền vẫy vẫy tay. Lão rất có hảo cảm với Phó Thần, không phải chỉ thông qua vài lần tiếp xúc. Lão thích tiểu thái giám này ở chỗ kín miệng, làm việc đâu ra đấy, lại thêm việc Phó Thần có thể thăng chức lên từ tam phẩm là do lão vào Lưng Túng cùng nhau tiến cử trước mặt hoàng thượng, cho nên trong mắt lão, Phó Thần cũng có một nửa xem như đệ tử.
Đây là chính là nhân duyên tốt, nếu có thể kết thiện duyên, tuy ngay lúc này có thể chưa cần dùng, nhưng từ những sự kiện gần đây có thể khẳng đinh, về lâu về dài chắc chắn sẽ có ích. Mạng lưới nhân sự đặc sắc chính ở điểm này.
Hai người cùng ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Phó Thần cũng giao chiếc hộp trong tay cho An Trung Hải, nhờ sai người xử lý. Sau khi lấy tro cốt, An Trung Hải sẽ giao lại cho Phó Thần. Đối với Phó Thần, An Trung Hải cũng không hề lừa gạt, dù sao chuyên này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra thôi. Lão kể qua chuyện hoàng đế xử lý Diệp gia cùng Kỳ quý tần. Giản quận vương dạy con không nghiêm nên bị giáng cấp.
Có được tin này, Phó Thần lập tức đi Lệ Hình xử một chuyến.
Thấy vẻ mặt còn chưa muốn tin của Kỳ quý tần, Phó Thần lại nói: "Ngươi đã thành cái bộ dạng này rồi, Đức phi nương nương đâu cần phải hại ngươi. Nương nương chúng ta chỉ là không muốn ngươi phải chịu oan khuất vô lý, cho nên mới có lòng tốt phái ta đến nhắc nhở ngươi một câu, không cần trách lầm đối tượng. Ngươi cẩn thận nghĩ mà xem, nếu Diệp gia gặp chuyện không may, ngươi lại rớt đài, ai mới là người được lợi nhiều nhất?"
Nhờ được Phó Thần nhắc nhở, Kỳ quý tần mới nghĩ đến, ngoại trừ chuyện kết thù gần đây nhất, ả và Đức phi cũng không xảy ra xung đột gì. Lại nói, nhi tử của Đức phi là Tam hoàng tử, là quốc sư kế nhiệm, về bản chất thì bọn họ nước sông không phạm nước giếng, không cần thiết triệt hạ lẫn nhau. Tuy ả không hề muốn thừa nhân nhưng Đức phi thực sự là một nữ tử tương đối rộng lượng, ít ra so với hoàng hậu giả nhân giả nghĩa còn tốt hơn gấp trăm lần. Dù trước đây ả ta gây ra bao nhiêu chuyện cũng chưa từng bị trừng trị. Ngoài chuyện vị huynh đệ đồng tộc bị thiến ra, trong số trăm ngàn mỹ nhân trong cung, ả cũng chỉ vừa mắt một mình Đức phi.
Vậy thì là ai? Việc ả bị lưu đày, Nhị hoàng tử bị quyển cấm, có thể có lợi cho ai?
Đại hoàng tử....Cửu hoàng tử....
Mẫu phi của Đại hoàng tử, Thục phi? Cái con quỷ ốm đổ một núi thuốc vào người mà vẫn không khá lên được ấy hả? Nhưng Đức phi bị giáng làm Cẩn phi, hoàng hậu nằm nhà dưỡng bệnh, mà Triều Phượng lệnh lại bị hoàng thượng giao cho một trong tứ phi là Thục phi cùng Ninh Quý cung cùng nhau quản lý. Cao hơn nữa còn có thái hậu được hoàng thượng mời đến làm chủ. Hiện giờ hậu cung đang vui sống hòa bình, những chuyện ô uế phát sinh lúc trước đã bị thanh tẩy sạch sẽ.
Mẫu phi của Cửu hoàng tử, Lan tu dung? Dù là từ nhị phẩm nhưng lại đứng cuối trong cửu tần. Mẫu thân của Lục hoàng tử, Dung chiêu nghi mới là người đứng đầu cửu tần. Lan tu dung là thứ muội của hoàng hậu. Nữ tử này mấy năm qua đều không thăng được một cấp, hoàng thượng không thể nào cùng lúc ban cho Ngô gia hai nữ tử địa vị cao được, phòng ngừa nhà ngoại lấn át. Nếu đã có hoàng hậu thì không có chỗ cho Lan tu dung.
Dù đều là người của Ngô gia nhưng, nhưng Nhị hoàng tử và cửu hoàng tử chưa bao giờ ở cùng đẳng cấp.
Mà hiện giờ không nên gọi là Lan tu dung nữa, vì hoàng thượng đã đặc biệt thăng cấp, phong nàng làm Lan phi, từ nhị phẩm.
Mấy ngày nay thường có mấy tú nữ cùng phi tần trước kia Kỳ quý tần từng đắc tội tới Lệ Hình xử châm chọc ả vài câu. Bọn thị vệ nhận được hối lộ đầy túi nên cũng sẵn lòng bỏ qua. Những kẻ này đến để kích động Kỳ quý tần, cho nên biến hóa trong cung, ả vẫn nắm tường tận.
"Ha ha ha ha!" Kỳ quý tần bỗng nhiên cười như điên dại! Đây chính là báo ứng!
Ả thế mà lại bị đám tiện nhân này tính kế, liên lụy đến gia tộc, làm hại bản thân mình. Ả hận! Thật sự hận! Nếu cho ả thêm một cơ hội, chính tay ả sẽ đâm chết đám nữ nhân này !
Đám nô tài lúc trước bị Kỳ quý tần coi khinh vẫn ngồi một bên, bị bộ dạng điên dại của ả khiến cho phát run. Giọng nói của Phó Thần nhỏ quá, bọn họ không biết hai người đang trao đổi cái gì.
Phó Thần thấy đã đạt được hiệu quả cần thiết thì dừng tay, không tiếp tục kích động nữ nhân này.
Sau khi hắn đi khỏi, đám nô tài cũng thôi khi nhục Kỳ quý tần, bởi vị bộ dạng ả quá ghê sợ, như thể muốn phát cuồng mà nhào tới.
Không bao lâu sau, An Trung Hải tới tuyên đọc khẩu dụ của hoàng thượng, này tiếp theo, ả cùng mấy cung nữ thái giám này sẽ bị đưa ra khỏi cung, giao cho người của nha môn đem tới quận Chướng Lỗ xung làm quân kỹ. Ả dường như không nghe thấy tiếng kêu khóc thấu trời ở phía sau, thậm chí còn tỉnh táo kỳ lạ, khiến cho Lương Sách cũng phái ngạc nhiên. Lúc trước có bao nhiêu người tìm đến mỉa mai Kỳ quý tần, ả ta đều như phát điên mà muốn lao ra cắn xé, chỉ duy có Phó Thần, không biết đã nói với ả cái gì mà có thể khiến ả ngoan ngoãn nhận mệnh như thế.
.
Thái y viện mấy ngày nay có chút sóng gió. Mười mấy năm trước, hoàng thượng nổi cơn tam bành hạ lệnh xử tử một đám thái ý, nhưng lần này lại không muốn làm lớn chuyện, hắn cũng không muốn về sau sử sách ghi lại Tấn Thành đế là một vị vua bạo tàn. Tấn Thành đế tuổi đã cao, hắn càng lúc càng để ý đến đánh giá của hậu thế, cho nên hắn âm thầm sai ám vệ điều tra mấy chuyện, viện cớ hoàng hậu và Thất hoàng tử bệnh lâu không đỡ để xử mấy người, đám còn lại từ từ giải quyết. Mà những người không có phe cánh chống lưng lại bất ngờ được thăng chức, trong đó có viện phán Lương Thành Văn. Hiện giờ hắn đã giữ chức viện sử, cấp từ nhị phẩm.
Viện sử vừa phải xử lý công vụ ở thái y viện, vừa có tư cách tham gia chế tác tiên đan, ngoài ra còn phân công thái y, ngự y trực ban.... So với chức viện phán trước kia có thể xem là việc nhẹ lương cao hơn hẳn, cho nên lúc đến thăm Lưu Túng, gặp Phó Thần ở Giám Lan viện, mặt hắn rạng rỡ chói ngời cũng chẳng có gì lạ.
"Chúc mừng Lương viện sử! Lương ca, về sau tiểu đệ có trọng bệnh tiểu tai gì, đều nhờ huynh giúp đỡ!" Phó Thần lập tức sửa cách xưng hô, cũng bất giác kéo gần quan hệ giữa hai người.
"Tên tiểu gia hỏa này, thật láu cá! Có gì cần cứ nói với ta một tiếng, chỉ cần không vi phạm quy củ, Lương ca ta nhất định sẽ giúp người." Phó Thần là người của Thiệu Hoa Trì, vốn dĩ cùng hội cùng thuyền, bây giờ hắn được thăng chức, chẳng phải là chiếm được sự chú ý của Thất hoàng tử sao? Thiệu Hoa Trì tương đối tín nhiệm Phó Thần, trong mắt người ngoài như Lưu Túng thì Phó Thần phụ thuộc vào Thiệu Hoa Trì, nhưng hắn thì biết rõ, Thiệu Hoa Trì cần Phó Thần.
Lưu Túng nhìn hai kẻ không đứng đắn kia, cũng không nói chen vào. Lão đã có thể xuống giường được, Cát Khả đứng bên cạnh dìu đỡ, hết sức nhu thuận. Hai người đứng cùng nhau trông như ông với cháu, khiến Lưu Túng cũng cảm thấy an ủi trong lòng.
Chỉ cần không bận rộn công việc, Phó Thần sẽ lại đến xem tình hình hồi phục của Lưu Túng, mà Lưu Túng cũng thông qua Phó Thần mà biết động tĩnh trong cung.
"Mấy ngày nay Lý Tường Anh có làm khó ngươi không?"
"Con nhận mệnh quốc sư, ở lại chiếu cố Thất hoàng tử, giờ vẫn chưa quay về phủ nội vụ." Bây giờ còn đang thượng sai ở chỗ Thất hoàng tử, Phó Thần hơi sức đâu mà để ý tới lão già Lý Tường Anh kia.
"Hừ, Kỳ quý tần và Nhị hoàng tử rơi đài, đối với hắn cũng là đả kích lớn đây." Cái thông minh của Lý Tường Anh chính là nằm ở chỗ này. Dù đã leo được lên con thuyền lớn thái hậu cũng không hề bỏ chỗ Kỳ quý tần, đều tìm cách lấy lòng hai bên để lưu cho mình một đường lui. "Bây giờ lão chỉ có một chỗ dựa duy nhất là thái hậu, nhưng chỉ là biết hầu thuốc rồi được yêu thích cũng không đủ đảm bảo. Lão sai ngươi đưa vải đến chỗ Kỳ quý tần, ngay sau đó Kỳ quý tần xảy ra chuyện, không cần biết có liên quan đến ngươi hay không nhưng lão nhất định sẽ giận chó đánh mèo với ngươi. Ngươi tạm thời nhẫn nhịn mấy hôm, đợi ta về sẽ xử lý lão."
Đôi mắt đục ngầu của Lưu Túng lóe chút tinh quang.
Trong sáu vị tổng quản công công, Lưu Túng có thể xem là người có tiền đồ thấp nhất, không được hoàng đế yêu thích. Ưu điểm có thể xem là duy nhất của lão chính là tính nghiêm khắc, công tư phân minh, mà đây lại là điểm hoàng đế rất không ưa. Bằng không, một tổng quản bị bệnh nan y, dù không còn giá trị gì nhưng tổng quản thái giám cũng là nô tài của hoàng gia, nhất định sẽ sớm cho người cứu chữa, chứ đâu có để lão một mình trải qua mấy ngày cuối cùng tại Giám Lan viện.
Tất cả mọi người đều không nhận thấy, lão quả thực cương trực công chính, thiết diện vô tư, nhưng nếu không có chút kỹ năng luồn lách, biết đoán mắt người, thì sao có thể sống đến nay? Ai nói công chính là không có khả năng tự vệ?
"Cha nuôi yên tâm, không có gì là không thể nhẫn nhịn." Phó Thần thay chỗ Cát Khả, tự mình đỡ Lưu Túng đi mấy bước, lại móc ít điểm tâm lấy ở chỗ Thất hoàng tử đưa cho Cát Khả: "Vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, mắt thâm đen lại kia kìa."
Cát Khả rất hưởng thủ sự quan tâm của Phó Thần, nghe thế liền gật đầu, gập người chào bọn họ: "Lưu tổng quản, Lương viện sử, ta xin đi trước."
Cát Khả đi rồi, Lưu Túng mới vỗ vỗ tay Phó Thần "Phó Thần, ngươi nên thành lập phe phái của mình đi. Người đã có sẵn rồi, sao không tận dụng? Dù những người này tin tưởng ngươi, quan hệ với ngươi cũng tốt, nhưng không chắc có thể vì ngươi mà làm việc, càng không biết trước tương lai thế nào. Lúc cần dùng thì phải rèn sắt khi còn nóng, nhất quyết không thể mềm yếu như lòng dạ đàn bà."
Phó Thần đơ người, hắn biết Lưu Túng đang nói đến đám người ở trong Giám Lan viện chỗ hắn ngày xưa. Thật ra sao hắn lại không biết điều đó được? Cả một viện lớn như thế, đương nhiên không có chuyện ai cũng là người tốt. Có kẻ bị ảnh hưởng bởi người khác, có kẻ chẳng qua là xúc động nhất thời, lại như Lưu Túng nói, tâm tính dễ đổi.
Nhưng hắn bây giờ chỉ là từ tam phẩm, không đủ quyền lực cũng có nghĩa là không đủ tư cách lên tiếng.
"Ngươi đối với những người mình quan tâm lúc nào cũng quá mềm lòng , đặc biệt là đám người ở chung với ngươi nhiều năm, ngươi không nhẫn tâm lợi dụng bọn họ. Nếu ngươi không hạ quyết tâm được cũng không sao, cha nuôi ta đây cũng không phải ngươi phí công nhận. Chức tước của ngươi trước mắt không thăng được, quá nổi bật, phải đợi thêm vài năm nữa. Nhưng đám người kia cũng không thể buông tay, qua một thời gian, nhân tâm sẽ thay đổi. Chờ ta về phủ nội vụ, sẽ khiến cho bọn họ trở nên có ích hơn." Bàn tay khô gầy của Lưu Túng lại khiến Phó Thần ấm áp thêm đôi chút.
"Cha nuôi, con..." Phó Thần đứng ngây như phỗng, không biết nói gì đáp lại, cũng không biết làm sao phản bác những lời thấm thía của vị lão nhân này.
"Tuy ngươi thành thục hơn tuổi, hiểu được cách sinh tồn ở chốn hậu cung, nhưng cha nuôi cảm thấy lúc cần tàn nhẫn ngươi chưa đủ tàn nhẫn, đó chính là nhược điểm của ngươi, cho nên ta chỉ muốn dạy cho nhớ. Chuyện này ngươi không cần bận tâm, cũng không phải nói gì." Lưu Túng dừng một lát, lại tiếp, "Phó Thần, ta đã có tuổi rồi, ngươi là do ta lựa chọn."
Ý nói lão muốn Phó Thần tiếp quản vị trí của mình.
Lưu Túng nhìn sang Lương Thành Văn: "Lương viện sử, cảm thấy mắt nhìn người của ta thế nào?"
Lương Thành Văn cười cười: "Tuệ nhãn hơn người, ta cũng sẽ ra tay hiệp trợ."
Sau khi Lưu Túng say giấc, Phó Thần mới nhìn vị lão nhân luôn kiên trì, trung tín với chuẩn mực của bản thân này. Lão có thể vì mình mà làm nhiều điều như thế, thật có chút xúc động.
Cảm xúc lắng xuống, hắn mới tiết lộ một kế hoạch lớn cho Lương Thành Văn.
"Lương viện sử, có muốn thử thuật thay đổi gương mặt không?" Thay đổi gương mặt, ở thời cổ đại gọi là dịch dung.
Sau chuyện mổ bụng chữa bệnh, Lương Thành Văn cảm thấy Phó Thần dường như đã mở cho hắn một cánh cửa thế giới mới.
Qua giờ hợi, Tấn Thành đế một lần nữa sai người lui xuống, một mình đi đến Minh Túy cung để tìm người hắn tâm tâm niệm niệm nhưng không gặp đã lâu.Nếu không phải Mai cô cô nhiều lần cự tuyệt hắn, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác chứng minh nàng chỉ muốn hầu hạ Trân Ý hoàng quý phi chứ chưa bao giờ muốn tiến vào hậu cung, thì hắn đã sớm nạp nàng làm phi tử.
Theo lời nàng nói, điều nàng mong muốn chỉ là một đời một kiếp một đôi người, mà ngay cả một kẻ lãng mạn như Tấn Thành đế cũng chưa từng nghe qua tư tưởng này. Chẳng những không cho là nàng bất kính, hắn trái lại còn thấy nàng thật đặc biệt. Từ cổ chí kim, đâu có nữ tử nào dám yêu cầu hoàng đế chuyên sủng, nữ tử như vậy nhất định sẽ bị hoàng hậu, thái hậu đuổi ra khỏi cung.
Nhưng hắn lại cảm thấy nữ tử này chí tình chí nghĩa. Nếu hắn gặp được nàng sớm hơn, có phải sẽ không còn ham muốn nhiều nữ nhân như thế?
Mấy nữ nhân kia, sao có thể so sánh với Mai Giác được.

Hắn tin rằng chỉ có Mai Giác mới là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian.
Cũng chỉ mình nàng dám nói với hắn những lời như thế.
Tấn Thành đế có một tật xấu, chính là lúc yêu thích ai thì hận không thể mang người đó đến tận trời xanh. Đối phương muốn cái gì, chỉ cần không quá phận, hắn đều đáp ứng hết. Nhìn xem trước kia Kỳ quý tần chỉ đơn giản là thích nuôi chó, hắn liền sai công tượng ở Lộc Cô viện ngày đêm gấp gáp dựng phòng huấn luyện cho ả.
Đương nhiên, đối với Tấn Thành đế bây giờ mà nói, đó lại chính là bằng chứng cho việc Kỳ quý tần được sủng mà kiêu, nghĩ đến càng thêm chán ghét.
Riêng đối với Mai Giác, Tấn Thành đế dùng hết mọi sự kiên nhẫn. Nếu như dùng quyền lực ép buộc, chỉ e nữ tử cương liệt này sẽ lấy cái chết để giữ mình trong sạch, vậy nên Tấn Thành đế không còn cách nào khác hơn kìm nén mong muốn của bản thân.
Hắn ôm cõi lòng đầy mong nhớ, tiến vào trong viện, nhưng không thấy Mai Giác đâu cả.
Hắn hốt hoảng chạy đi tìm, tìm khắp Minh Túy cung mà chẳng thấy bóng dáng gian nhân.
Chẳng lẽ nàng thật sự ghét trẫm đến thế?
Tấn Thành đế nộ khí bừng bừng, muốn xử phạt Mai Giác. Một tam phẩm cô cô nhỏ bé như ngươi mà dám cự tuyệt trẫm! Ai cho ngươi lá gan đó!
Nhưng lại nhớ đến đôi mắt long lanh thu thủy, nộ khí tức khắc tiêu tan.
Đó mới là Mai Giác, đó mới là chỗ đặc biệt của nàng. Nữ tử trong cung đâu có ai thực sự thành tâm đi tế điện mẫu hậu. Chính bởi nàng chân thành như thế, khí tiết như thế, hắn mới lần đầu tiên trong đời không nghĩ đến chuyện ép buộc nữ tử, mà kiên nhẫn chờ nàng cam tâm tình nguyện.
Tuy rằng đã nguôi cơn giận, nhưng Tấn Thành đế lại cảm thấy hụt hẫng làm sao. Mấy ngày vừa qua, lên triều chẳng khi nào yên ổn. Mấy nhi tử thừa lúc lão Nhị bị quyển cấm lại bắt đầu làm loạn. Ngoại trừ lão Thất, lão Cửu, chẳng đứa nào khiến hắn bớt lo. Vừa đánh xong Khương Vu, quốc khố hao hụt, tướng lĩnh chết nhiều. Những người này hồi kinh sẽ phải trợ cấp, chuyện gì cũng cần tiền. Thể xác lẫn tinh thần hắn đều uể oải. Ngay cả nữ tử hắn nhớ mong da diết cũng không thèm đoái hoài đến hắn.
Sau mấy ngày này, kể từ khi Tấn Thành đế kế vị đến nay chưa từng có khi nào hắn suy sụp đến thế.
Lúc ra khỏi Minh Túy cung, đi ngang hồ Dịch Đình, hắn nhìn thấy một nữ tử mặc một thân lụa mỏng nhạt màu, phiêu phiêu nhảy múa bên bờ nước.
Nàng vẫn đắm chìm trong vũ đạo, thân thể nhẹ nhàng tựa làn sóng chuyển động trên mặt hồ kia. Mái tóc phiêu tán trong đêm gió, để lộ gương mặt tuyệt trần. Thường ngày nàng không tô son điểm phấn, nhưng mấy hôm gần đây lúc nào cũng phải luyện múa, cô cô ở Thanh Nhạc tư ra lệnh, tất cả mọi người đều phải trang điểm, cho nên nhan sắc vốn đã tuyệt mỹ vô ngần, giờ đây càng thêm kinh tâm động phách.
Lúc này trong mắt Tấn Thành đế chỉ có nữ tử đang múa điệu trường tụ mạn vũ, phảng phất như thiên tiên. Hắn sợ nếu như mình buông ta để nàng bay về trời thì sẽ cả đời ôm tiếc nuối.
Gió nhè nhẹ thổi, hương sen thanh mát, lòng người đắm say.
Hoa sen, cũng như chính nữ nhân này, trong bùn dơ mà vẫn thanh sạch.
Nhưng hắn không muốn chỉ đứng từ xa ngắm nhìn như vậy. Lúc Mai Giác tựa như muốn vút bay đi, Tấn Thành đế nắm được tay áo nàng.
Động tác múa của Mai Giác bị ngăn lại, mới phát hiện ra đế vương đã đứng đó từ lâu. Mắt nàng long lanh dịu dàng nhìn hoàng đế, sau đó mới chậm rãi cúi mình, tóc đổ như suối ngát.
"Nô tỳ thấy ánh trăng trên mặt hồ, không thể cầm lòng trước mỹ cảnh mà luyện vũ, nô tỳ đáng chết, quấy nhiễu thánh giá." Mai Giác kinh sợ quỳ xuống.
Ban nãy dù nghĩ nàng không giữ lời hẹn, Tấn Thàng đế còn không định trách cứ nàng, huống chi là hiện tại, hắn vừa thương tiếc vừa kinh hỉ, giọng nói cũng nhu hòa hơn bao giờ hết: "Giác Nhi, mau đứng lên, trẫm sao có thể trách nàng, trẫm vui mừng còn không kịp. Ban nãy nàng múa điệu gì, trẫm chưa từng nhìn thấy, suýt chút nữa còn tưởng nàng muốn hóa thành tiên nữ bay về trời."
"Là điệu nghê thường vũ, khi còn nhỏ nô tỳ từng gặp một nhân sĩ ngao du khắp chốn, tình cờ học được." Đây là yêu cầu của Phó Thần, tuyệt đối không được nói ra sự tồn tại của hắn, cho nên Mai Giác đương nhiên phải nói đến thời điểm nàng còn ở gia hương.
"Điệu múa này có thể được người đời tán dương!"
Tấn Thành đế định nâng Mai Giác đứng dậy, nhưng lại bị nàng né trách, lui lại vài bước, cách xa hoàng đế.
"Giác Nhi, nàng biết trong tim trẫm có nàng." Tấn Thành đế không chạm được tay giai nhân, có chút tiếc nuối, nhìn Mai Giác ngượng ngập đứng cúi đầu. Nghĩ tới dáng dấp uyển chuyển của nàng ban nãy, tim hắn càng đập rộn ràng.
"Hoàng thượng, người muốn thân thể, hay tâm của nô tỳ?"
"Nàng!" Tấn Thành đế chưa từng gặp một nữ tử không biết điều như thế, tức giận vô cùng. Cho dù hắn có bao nhiêu khoan dung với Mai Giác đi chăng nữa cũng phải bực mình. Chưa từng có nữ nhân nào dám nói với hắn những lời như vậy, nhưng hắn không nỡ trách móc, lại càng muốn nàng, "Mai Giác, trẫm dung túng cho nàng như vậy, còn chưa đủ biểu đạt tấm lòng hay sao? Nàng đang muốn uy hiếp trẫm, cho là trẫm không dám giết nàng sao?"
"Nô tỳ chỉ có một cái mạng nhỏ."
"Giỏi! Giỏi lắm! Một nữ tử nhỏ nhoi như nàng, cũng xem như trước nay chưa từng có! Mau cút đi!!" Tấn Thành đế cũng biết nàng ngoài mềm trong cứng, đó là điểm hắn yêu thích nhất, cũng là diểm giống mẫu phi hắn nhất, cho nên lúc ở cùng nàng, hắn vừa yêu vừa hận.
Mai Giác đi rồi, Tấn Thành đế nhìn hồ Dịch Đình không một bóng người, nghĩ đến nhi tử và phi tử cùng lúc phản bội hắn, cùng mấy đứa con chẳng niệm tình thân, giờ Mai Giác rời đi, lòng hắn bi thương ngập tràn.
Hắn cũng không muốn ép buộc Mai Giác, có thể nói hắn đối với nàng vô cùng kiên nhẫn. Ngày xưa hắn vừa mắt ai thì liền cứ thế lôi lên giường chứ sao còn đợi nữ nử đồng ý.
Lúc ở cạnh nhau, hắn cũng không muốn khiến cả hai khó chịu.
Đang lúc đế vương chìm đắm trong u sầu, lại có người bước đến, nhẹ nhàng ôm đầu hắn vào ngực, "Hoàng thượng, nếu đau lòng, cứ phát tiết ra đi."
"Không phải là đi rồi sao?" Giọng Tấn Thành đế có chút nghẹn ngào. Đây là giây phút yếu ớt hiếm thấy nhất ở đế vương, chắc cả đời cũng không được mấy lần.
"Nô tỳ không yên lòng."
Tấn Thành đế cũng không biết nên vui sướng hay đau khổ, chán nản cười, đầy hoài niệm nói: "Ngay cả cái tính khẩu thị tâm phi này cũng thật giống mẫu phi, nàng nói xem có phải là mẫu phi trên trời thấy ta đời này không người tri tâm nên phái nàng tới cứu ta?"
Hắn vòng tay ôm lấy Mai Giác, không chút dục niệm, chỉ một cái ôm đơn thuần. Trong lòng nữ tử này, hắn tựa như tìm được sự an ui tâm linh thuần túy nhất.
"Trẫm, mệt lắm." Hắn thật sự mệt mỏi. Ngay cả người ngoài cũng có thể thấy được, sau chuyện Ký quý tần và Nhị hoàng tử, Tấn Thành đế như già thêm mấy tuổi.
"Vậy thì ngủ một lát đi." Mai Giác dịu dàng nói.
Phó Thần đã từng nói qua, các cô cô trong cung, quy củ luôn là đệ nhất, dù là nói chuyện, phong thái, dáng đi đều là cảnh đẹp ý vui. Một khi đã thật tâm hầu hạ thì có thế khiến người không cách nào quên.
Quả nhiên, Tấn Thành đế im lặng nhắm mắt.
Gió hè dìu dịu, một nam một nữ nép bên bờ hồ.
Ánh mắt nữ tử dần dần sâu thẳm, nhìn đăm đăm vào vào một góc tối phía xa, ở đó có một nam tử trong trang phục thái giám.
Nét cười trên khóe miệng khẽ nhếch cao.
.
Kỳ quý tần đã đợi thêm một ngày một đêm, nhưng mãi không có người của Diệp gia tìm đến. Dù là tìm người giả chết để cứu thoát ả, hay đến đưa chút lộ phí để quan binh có thể chiếu cố ả nhiều hơn một chút trên dọc đường đi, đều không có. Đúng vậy, chính ả hại Diệp gia, khiến Diệp gia bị hoàng thượng chán ghét mà phế bỏ tước vị. Già trẻ trai giá Diệp gia, nhất là mấy người huynh đệ, còn hận ả thấu xương, sao có thể giúp đỡ ả. Ả thấy mình như quay về cái ngày bị bọn cướp rượt đuổi, sơ ý ngã xuống hố bẫy, chỉ có một chú chó nhỏ để nương tựa, cuối cùng ăn thịt luôn tên cướp kia.
Không ai cần đến ả, tất cả đều bỏ rơi ả.
Ả nghĩ tới Phó Thần!
Chính là kẻ duy nhất đến thăm ả với một chút thiện ý.
Lúc này trời gần sáng, ả tuyệt vọng nhìn khoảng không bên ngoài ngục giam, cuối cùng sờ soạng tìm thấu trong đống rơm một mẩu giấy.
Đó là khi ả nhào tới, Phó Thần thừa lúc không ai để ý mà đưa cho ả.
Để tránh xảy ra chuyện, ả giấu nó vào trong đống rơm, đợi lúc không có ai nhìn mới mở ra xem.
Ả chưa từng nghĩ rằng mình phải dựa vào sự thương hại của kẻ địch, nhưng bây giờ cũng chẳng nghĩ được nhiều.
Trên tờ giấy viết: Nếu muốn báo thú, cách Võ Định Pha mười dặm, có người tiếp ứng.
Để tới quận Chướng Lỗ, nhất định phải qua Võ Định Pha.
Tim ả thình thịch nảy lên trong lồng ngực. Dù mẩu giấy này có là độc dược, thì với ả lúc này cũng là tia sáng duy nhất trong đêm đen.
Ả không muốn làm quân kĩ, càng không muốn chết!
Mà ả cũng chưa biết, trên đời này có loại nam nhân có thể ăn tươi nuốt sống người ta.
Lời editor: biết mối tình Tấn Thành đế và Mai Giác là một vở kịch to đùng do biên kịch Oscar Phó Thần dàn dựng, nhưng theo dõi những đoạn tưởng bở của Tấn Thành đế về "người tình" Mai Giác và "con ngoan" Thiệu Hoa Trì cũng thấy rất thú zị ^^.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.