Ít nhất trong mắt người ngoài, Thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì sau khi được chữa khỏi bệnh điên thì khá thân thiết với quốc sư, thậm chí có mấy hoàng tử còn lén nói kẻ này gặp họa mà lại được phúc. Có thể thỉnh quốc sư lại đây cũng không phải chuyện kỳ lạ. Sau sự việc lần này, giá trị mượn sức của Thất hoàng tử vốn từ không đáng một xu, nay lại tăng thêm mấy bậc.
Các hoàng tử rời đi, mỗi người một suy nghĩ.
Phi Khanh khai một đơn thuốc an thần cho hoàng hậu, lại đút cho một viên "tiên đan", làm phép cầu phúc rồi mới rời Trường Ninh cung. Trên đường đến Dưỡng Tâm điện, Phi Khanh cũng không giữ cái giá quốc sư mà cứ luôn mồn hàn huyên, nói chuyện phiếm cùng phó thần. Được một nhân vật bách tính đều tôn sùng đối đãi như vậy, người bình thường hẳn là nên tỏ ra kích động.
Cho nên Phó Thần thường ngày vẫn luôn trầm ổn, cũng biểu hiện ra mình đang "kích động một chút".
Phi Khanh hỏi chuyện gia hương của Phó Thần, từ cha mẹ anh em đến hàng xóm láng giềng. Phó Thần trả lời rất tường tận. Trước khi vào cung, hắn đã sống ở thế giới này rất nhiều năm, chẳng những mô tả được chi tiết đặc điểm quê nhà, còn có phong tục, tập quán, đặc sản địa phương, thậm chí còn kể hết những trải nghiệm của mình khi còn nhỏ, khiến cho bất cứ ai cũng không phát hiện ra hắn có gì khác biệt với người ở thế giới này.
Chưa trà khỏi Trường Xuân môn đã trông thấy Tiết Ung chạy đến từ hướng ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1804815/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.