Nữ tử kia nghe thấy tiếng động, nhìn thấy một nam nhân mặc long bào. Tuy chỉ là thường phục nhưng long văn thêu trên vải gấm kia, khắp thiên hạ chỉ một người được mặc. Nàng sợ tới hồn xiêu phác lạc, vì sao hoàng thượng lại xuất hiện ở đây.
Nàng xoay người quỳ rạp xuống, run rẩy đến độ mắt thường cũng thấy được, dường như đang kinh hãi cực độ.
Nhìn nàng run hốt hoảng đến thế, Tấn Thành đế có cảm giác lẽ ra mình không nên lộ mặt: "Mau trả lời câu hỏi của trẫm."
Năm đó, ngươi gặp được ta và mẫu phi khi nào?
Đế vương tiến một bước, nữ tử lại càng run sợ hơn. Hắn làm hoàng đế mấy năm nay chưa từng gặp tình cảnh này. Nào có nữ nhân thấy hắn mà không sung sướng phát khóc, đừng nói đến chuyện xem hắn như hùm beo mãng xà mà trốn chạy.
"Nô tỳ không biết."
"Ngẩng đầu lên nói." Đế vương nhăn mày càng sâu, hắn đã làm gì mà khiến người ta kinh sợ đến thế?
"Nô tỳ dung mạo xấu xí khó coi, sợ làm bẩn mắt thánh thượng."
"Ngươi có biết thế nào gọi là lời vàng miệng ngọc, thế nào gọi là kháng chỉ, thế nào gọi là theo dõi đế tung không? Mấy tội này đều đủ cho ngươi chết trăm lần!" Tấn Thành đế vờ như biết rõ chân tướng, hù dọa nữ nhân nhát như chuột này. Hắn lại cảm thấy nàng ta rất thú vị, rõ ràng sợ đến sắp khóc mà vẫn dám kháng chỉ. Tấn Thành đế nhìn thấy một chút khí khái quen thuộc của mẫu thân trên người trước mắt này. Khi cướp đuổi tới, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1804802/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.