Có lẽ là thật sự mệt nên Phương Chước tắm xong liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ, quên luôn kế hoạch ban đầu của mình, nằm trên giường liền đi gặp Chu Công.
Ra giường mềm mại còn mang theo mùi hương của nắng, Phương Chước chìm vào giấc mơ dài và tươi sáng trong chăn mền thoải mái.
Cô mơ mình biến thành biển rộng không có sóng gió.
Lúc ấy, có một con tàu khổng lồ đột nhiên ra khơi trên mặt biển rộng lớn yên ả, thổi còi, cờ được treo tung bay trong gió đang gắng sức thể hiện sự tồn tại của nó.
Thuỷ thủ Nghiêm Liệt đứng ở mũi tàu, giơ cao cánh tay vẫy vẫy về phía cô. Mà thuyền trưởng là Diệp Vân Trình đang cầm bánh lái, lênh đênh giữa đại dương bao la.
Bầu trời xanh biếc như được gột rửa, sáng trong không chút tạp màu.
Diệp Vân Trình cởi nón ra, tựa lên lan can ném lưới đánh cá xuống rồi hợp lực với Nghiêm Liệt kéo lên.
"Bắt được đồ tốt nè!" Nghiêm Liệt vui vẻ kêu lên, "Cháu vớt mặt trời lên đây!"
Lưới đánh cá trồi lên mặt nước, vật bên trong hoá thành những tia sáng màu vàng kim rồi tản ra, nhanh chóng dập dờn cùng sóng nước nở thành những bông hoa lộng lẫy trên mặt nước lấp lánh.
Nghiêm Liệt giang hai tay hô to: "Là hoa quế! Phương Chước cậu mau lại đây!"
Chính tiếng này làm cho Phương Chước mở mắt ra, vì cảnh kỳ quái trong mơ này mà toát ra lớp mồ hôi lạnh.
.......Cái gì vậy trời?
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, Phương Chước ngồi trên giường lấy lại bình tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-duong-ruc-ro/235799/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.