Lúc này ở bên ký túc xá nam cũng đã tắt hết điện.
Năm người lần mò một hồi rồi nhanh chóng nằm xuống giường.
Nghiêm Liệt nằm ở tầng trên lăn qua lại mấy lần nhưng không buồn ngủ bèn hạ tay vỗ lên cầu thang, thấp giọng hỏi: "Bánh Ngọt, cậu có biết chuyện chị gái cậu không?"
Phòng ngủ yên tĩnh lại nghe hai người họ nói chuyện.
Thẩm Mộ Tư mờ mịt nói: "Tớ làm gì có chị gái chứ?"
Qua hai giây, cậu ấy mới phản ứng lại, nói: "À, cậu nói Phương Chước hả?"
Đừng nhìn Phương Chước một thân một mình mà lầm, tên của cô xuất hiện không hề ít trong ký túc xá của mấy cậu con trai, nhất là lúc mới vừa chuyển trường đã gây ra một làn sóng.
Dù sao dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp, gương mặt lại trắng nhợt ốm yếu, một dáng vẻ cần có người bảo vệ. Vẻ bề ngoài gầy yếu đó làm nhợt đi vẻ lạnh nhạt của cô đã tạo cho bọn họ dũng khí chệch hướng.
Sau khi ở chung một khoảng thời gian, mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Là bọn họ đánh giá thấp Phương Chước và đề cao bản thân mình. Người này thật sự là dầu muối không ăn, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh tanh khi có học sinh nam đến gần.
Triệu Giai Du nhớ lại: "Nghe nói có hơi độc miệng. Có hai cậu lớp bên cạnh tỏ tình với cô ấy, bị cô ấy chê cười thiếu chút nữa để lại bóng ma tâm lý."
Nghiêm Liệt ngạc nhiên, nói: "Sao có thể?"
Phương Chước như vậy sao? Còn độc miệng? Còn phải vơ vét hết từ ngữ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-duong-ruc-ro/235791/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.