Bà Lục nghe vậy thì sầm mặt, máy móc nói: "Tình hình kinh tế trong nhà chúng ta không có tốt như con nghĩ. Em trai con sắp lên lớp chín rồi, thành tích của thằng bé vô cùng xuất sắc. Con hiểu không?"
Phương Chước nhìn thẳng bà ta, trần thuật: "Từ góc độ pháp luật mà nói, tôi còn chưa trưởng thành, các người có nhiệm vụ nuôi nấng tôi."
Bà Lục cười ra tiếng, "Giáo dục bắt buộc là chín năm! Con có hiểu pháp luật không?"
"Quả thật là tôi không hiểu lắm nhưng tôi nghĩ người trưởng thành phải hiểu." Phương Chước nói, "Các người chưa thực hiện được nghĩa vụ này, cho dù tính theo tiêu chuẩn thấp nhất của phí nuôi nấng, chi phí bao nhiêu năm qua cũng có thể đủ để trả học phí cho tôi."
Người đàn ông trung niên vẫn vùi đầu không lên tiếng cuối cùng không kiềm chế được nữa, bất mãn nói: "Con đây là có ý gì?"
Phương Chước hơi nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào các hoa văn trên bàn ăn gỗ trước mặt, "Tôi biết địa chỉ làm việc của hai người, tôi cũng đã gặp đồng nghiệp của hai người."
Sắc mặt của Phương Dật Minh trắng nhợt, nhận ra được cái gì, ngũ quan kéo căng bắt đầu bốc lên cơn giận.
Đôi đũa gỗ bị đập thật mạnh lên trên bàn khiến một chiếc bay qua. Bà Lục tức giận đứng lên, hung dữ nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Phương Chước, lại rút đôi đũa ra khỏi tay Phương Dật Minh, mắng: "Còn ăn cơm cái gì! Ông nhìn con gái mà ông sinh ra đi, ông nghe xem nó đang nói tiếng người sao? Vẫn chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-duong-ruc-ro/235789/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.