Vừa hỏi xong, Văn Đức Chính thấy Thanh Phương đạo trưởng sa sầm nét mặt, liền nghĩ rằng đã hỏi điều gì thất thố, hoặc đã phạm phải điều cấm kỵ của phái Võ Đang, bèn nói nhanh :
- Nếu tại hạ có lỡ lời, đạo trưởng thứ cho vậy!
Thanh Phương đạo trưởng vội vã xua tay nói :
- Không có, không có đâu. Văn thiếu hiệp không có điều gì thất thố đâu. Mà chỉ là Chưởng môn gia sư đã...
Thanh Phương đạo trưởng vừa nói được đến đây, thì Thanh Nhàn đạo trưởng, sư đệ đồng môn của Thanh Phương đạo trưởng đang xăm xăm đi đến gần chỗ hai người đang ngồi.
Thanh Phương đạo trưởng vội ngừng lời lại và hỏi :
- Thế nào rồi. Thanh Nhàn sư đệ?
Thanh Nhàn đạo trưởng tuổi suýt soát Thanh Phương đạo trưởng lễ mạo đáp :
- Đại sư huynh! May nhờ thiếu hiệp đây kịp thời cứu ứng nên môn nhân bản phái bị thương vong chỉ có năm người. Số còn lại có một ít vị vài vết thương sơ sài không đáng kể.
- Còn bên bọn Nhất Thiên bang?
- Nhờ hồng phúc của Tam Thanh lão tổ và nhờ vào hùng oai của vị thiếu hiệp đây, mối hận của bản phái chẳng những đã đòi lại đủ mà còn dư nữa. Bọn Nhất Thiên bang trước sau bảy tên đã phải đền mạng rồi.
Sau khi gật đầu và ra hiệu cho Thanh Nhàn đạo trưởng rời đi. Thanh Phương đạo trưởng quay về phía Văn Đức Chính và nói :
- Toàn nhờ công sức của Văn thiếu hiệp đã khiến tệ phái chuyển bại thành thắng.
Rồi không để Văn Đức Chính khách sáo đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-duong-huyen-cong/35059/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.