Lúc tỉnh lại, Văn Đức Chính nằm im trên vai lão Độc Tửu tán nhân và chán ngán nghĩ lung tung :
“Hừ... Thân danh là Ngũ Kỳ tán nhân, được người người ca tụng, thế mà trước sau đã có ba người trong năm người đã cam tâm làm chó săn cho bọn Nhất Thiên bang xảo trá, ác độc. Lão đang đi đằng sau ta còn là ai nữa nếu không là lão Họa, một trong Cầm Kỳ Thư Tửu Họa, Ngũ Kỳ tán nhân? Xem ra chỉ còn mỗi phụ thân của Hàn Nhược Thuyên là còn giữ được bản sắc chân chính của một trượng phu quân tử! Và xét cho cùng, thế lực của Nhất Thiên bang càng lúc càng mạnh, càng lúc càng vững chắc. Văn Đức Chính ta thù gia chưa báo, cơ hội luyện được một thân võ học như phụ thân càng lúc càng khó khăn. Phụ thân ơi! Sao nỡ bỏ hài nhi bơ vơ vất vả thế này?”
Than thân trách phận nhưng do Văn Đức Chính đã quen vất vả vì đã lênh đênh cơ khổ từ bé nên Văn Đức Chính nuốt vội giọt lệ buồn tủi đang chực trào ra. Và để quên đi cơn đau lòng này, Văn Đức Chính ngẫm nghĩ lại mọi việc vừa mới xảy ra gần đây, mà đã mấy lần nó đã ngỡ nó không sao còn sống được nữa.
Ngay sau khi đã thoát khỏi những vòng cuộn chặt thập phần nguy hiểm của con Độc giác long vương, Văn Đức Chính gần như điên cuồng khi bị cái nóng như thiêu đốt hết ruột gan, lục phủ ngũ tạng. Sau đó nhờ những cú tự quăng thân vào đá, vào các gốc cổ thụ, Văn Đức Chính đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-duong-huyen-cong/35052/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.