*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió đêm ngày càng lạnh.
Trương Tư Gia run lên cầm cập, liếc nhìn đồng hồ – 04:47.
Tả Lâm Uyên yên lặng đứng một bên, vết thương trên bả vai âm ỉ đau đớn, nhưng hắn trước sau không rên một tiếng.
Sự trầm mặc này không khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch, trái lại còn khiến Trương Tư Gia có cảm giác mình được người khác yên lặng bảo vệ, bởi vậy cậu ta an tâm.
“Lâm Uyên.” Trương Tư Gia gọi một tiếng.
Tả Lâm Uyên quay đầu nhìn cậu ta.
“Cậu…” Trương Tư Gia vốn muốn hỏi hắn có hối hận đã cùng mình tiến vào trò chơi chết chóc này hay không, nhưng lời đến bên môi rồi lại cảm thấy vấn đề này thật nhàm chán đến nực cười.
Hỏi Tả Lâm Uyên làm gì chứ, không bằng tự hỏi, mình có hối hận hay không?
Giây phút nhìn thấy Chu Ngọc Tú mất tích mười năm trước ở quảng trường, cậu ta biết mình sẽ gặp phải tương lai gì hay sao?
Không, cậu ta không biết.
Cậu ta chỉ đột nhiên xông tới kéo tay Chu Ngọc Tú, kích động hỏi cô ta có phải Chu Ngọc Tú không.
Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp nhàn nhạt mỉm cười gật đầu, chìa hộp trứng màu trong tay tới trước mặt cậu ta.
Một khắc kia, Trương Tư Gia tựa hồ nhìn thấy một chiếc hộp đầy nhóc kẹo ngọt đang chậm rãi mở ra.
Hắn giống như một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-dan-du-hi/1895969/quyen-3-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.