Lâm Giác quay đầu chạy trở lại vương thai, nhưng vừa bước chân vào cậu đã bị một mảng vàng đen dày đặc trước mắt dọa nổi da gà. Những con đường lắt léo trong mê cung đã bị bầy ong đông nghìn nghịt phá hỏng hoàn toàn, cả thính giác và thị giác của Lâm Giác đều đang điên cuồng cảnh báo, cậu đã không còn đường lui nữa!
Hạ Hoan chậm rãi bò dậy từ thi thể Trần Lộ, lung lay lảo đảo tiến đến lối đi đang chật đầy ong mật.
“Hạ Hoan!” Lâm Giác lớn tiếng gọi.
Hạ Hoan không hề phản ứng vẫn tiếp tục đi về phía trước, đàn ong cũng không hề công kích cô, để cho cô thoải mái đi vào giữa chúng.
Trong đầu Lâm Giác chợt lóe lên suy đoán, tất cả những hành động kì dị từ khi Hạ Hoan bò ra khỏi hồ cạn… chẳng lẽ cô đã bị ký sinh rồi?
Lâm Giác không còn kịp suy tư gì thêm nữa, bởi vì rất nhiều ong mật đã vọt tới rồi. Cậu dựa lưng vào vách tường dính nhớp, trường đao nhanh như chớp một kích đâm xuyên đầu những con ong đầu tiên.
Đám ong mật bây giờ đã lớn hơn so với lúc bắt đầu trò chơi, mỗi con đều dài đến cả mét, may là cây đao có thuộc tính ăn mòn này vẫn đủ dài để đâm đến não chúng. Những con ong biến dị không sợ chết cứ như thiêu thân mà lao vào Lâm Giác, khí thế tấn công cuồn cuộn khiến cậu căng thẳng đến cực điểm, cuối cùng ép cậu một lần nữa rơi vào trạng thái tập trung tinh thần cao độ.
Biển ong vô cùng vô tận trước mắt trong khoảnh khắc dường như bị nhấn nút dừng. Trường đao của Lâm Giác “xoẹt” một tiếng khắc nên một đường tròn trên mặt đất, lưỡi đao lạnh lẽo thấu xương thoáng cái xẻ đám ong đang tới gần thành một đống thịt vụn.
Càng nhiều ong mật kéo nhau tiến lên, lưỡi đao của Lâm Giác nhắm đến đầu chúng lại càng chuẩn xác, hễ con ong nào chỉ vừa lướt qua phạm vi của cái vòng tròn kia thì đều nát đầu rơi xuống.
Lúc đầu Lâm Giác còn có thể tỉnh táo mà đếm số xác ong, thế nhưng chỉ một lát sau đám xác đã chất chồng như núi, cậu hoàn toàn chẳng thể nhớ nổi mình đã giết được bao nhiêu con nữa, trong đầu chỉ còn lại hai động tác vung đao và thu đao mà thôi.
Nhưng cùng với núi xác càng lúc càng cao, tinh thần của Lâm Giác cũng rất nhanh bị căng lên đến cực hạn, thậm chí còn kinh khủng hơn cả lúc đối phó với đàn kiến bên sông.
Cánh tay đau nhức tưởng như không thể giơ lên nổi nữa, đầu đau đến sắp vỡ ra, trước mắt chỉ còn lại một màu máu mơ hồ.
“Thùng thùng”… Tiếng tim đập quanh quẩn trong thế giới trống rỗng của cậu, những mạch máu trong đầu dường như sắp nổ tung. Khuôn mặt Lâm Giác giờ đã trắng bệch, môi run lên, mồ hôi lạnh từ trên trán ròng ròng chảy xuống.
Nếu như không phải vẫn còn một hơi thở chống đỡ, e là lúc này cậu đã vô tri vô giác ngã xuống rồi. Nhưng cứ tiếp tục như thế này liệu có thể kéo dài được bao lâu? Cậu không còn khả năng tự hỏi nữa, lúc này chỉ cần một chút phân tâm thôi cũng sẽ trở thành một kích lấy mạng cậu, thế nhưng thể lực của con người luôn có giới hạn, cậu không thể cứ vung tay chém giết được mãi.
Cậu chỉ có thể kiên trì được đến đây sao?
Không thể! Không thể! Không thể! Cậu còn muốn gặp Tống Hàn Chương, cậu còn muốn sống sót trở về! Nếu như chết ở đây thì tất cả nỗ lực từ trước đến nay sẽ thành công cốc!
Không biết sức lực ở đâu ra, Lâm Giác hét lớn một tiếng, trường đao trên tay lần thứ hai khắc xuống một đường tròn tử vong, gạt bay bất cứ thứ gì dám chạm đến phạm vi của nó. Lâm Giác quay lưng bỏ chạy, phía sau là tiếng đập cánh ồn ào, trên lưng, trên đùi, trên cánh tay bỗng truyền đến từng cơn đau nhói, dần dần tê liệt.
“Từ bao giờ?” Lâm Giác vừa hỏi ra miệng đột nhiên nhớ tới lúc bọn họ gặp nhóm Cố Phong Nghi, khi đó Cố Phong Nghi chạy đi cứu Liễu Thanh Thanh, còn Trần Lộ bị một con bướm nhào vào mặt ngã xuống đất “Chẳng lẽ… là lúc đó?”
Tống Hàn Chương gật đầu: “Lân phấn trên cánh bướm có tác dụng gây mê và gây tê, thế nên cô ta hoàn toàn không biết mình bị đẻ trứng, thế nhưng khi vừa bước vào tổ ong cô ta đã có phản ứng nôn mửa và co giật, có lẽ lúc đó cô ta cũng nhận ra có chuyện bất thường rồi.”
Lục Nhận hừ một tiếng: “Xác Trần Lộ nằm cạnh hồ, ngực áo rách tan nhưng lại không có miệng vết thương, nghĩ đi nghĩ lại đoán chỉ có thể là nhờ thứ trong hồ, tôi mới ném cậu ta vào thử trước.”
Chuột bạch Lâm Giác hoàn toàn câm nín.
“Theo các cậu tả thì nơi đó chắc là vương thai để ong chúa đẻ trứng. Xem ra ong chúa đã đẻ trứng trong cơ thể Hạ Hoan trước, sau đó mới đẻ trứng vào Trần Lộ đã từng bị ấu trùng bướm phá lồng ngực chui ra. Ong chúa trong cơ thể Hạ Hoan trước khi đi ấp trứng đã khống chế thân thể cô ta giết cơ thể đang mang trứng còn lại, chính là Trần Lộ…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]