*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu dường như đã mơ một cơn ác mộng.
Trong mộng, cậu thoát ra từ trong vũng bùn ngập máu, mỗi một bước đều đạp lên xương trắng và thi hài.
Những khuôn mặt quen thuộc, những đầu lâu quen thuộc, vùi lấp dưới vết máu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên bầu trời vô hạn khói sương, tất cả đều tràn đầy oán hận.
Toàn thân đều là máu, có của cậu, cũng có không phải của cậu. Mùi máu hôi tanh như giòi bọ nhúc nhích trên người, thậm chí còn cắn phá da tay của cậu chui vào trong, di động giữa lớp biểu bì, sinh sôi nảy nở khiến dưới da cũng cảm thấy nhồn nhột, có cào kéo thế nào đều không thể tiêu trừ được, đó là sự ngứa ngáy từ trong xương tủy.
Giật mình tỉnh giấc.
Lâm Giác thở hổn hển, trên người bị chăn đè nặng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa không chút khó khăn, bừng sáng cả căn phòng.
Cậu mờ mịt ngồi dậy, trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy từ giường trên vang lên không ngừng.
Hình như… mình đã mơ một giấc mơ dài.
Đôi mắt Lâm Giác thoáng cái mở to, ào ào vén chăn nhảy xuống đất. Nhìn Giang Vĩ ở giường trên đang ngủ thật ngon, bình thường thứ sáu nào cậu ta cũng thức đêm chơi game, chắc lại gần sáng mới ngủ, giờ chính là lúc cậu ta đang ngủ sâu nhất.
Thấy khuôn mặt bạn cùng phòng bình yên vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-dan-du-hi/1895903/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.