Ngoài Võ Kỹ Các. Một kiếm gọt sạch song trảo của Vương Nguyên, phế bỏ tu vi của Vương Nguyên xong, Diệp Thần lắc một cái thanh Tinh Cương Kiếm trong tay. 
Ong! 
 Dưới sự chấn động nhẹ của chân khí, huyết châu trên Tinh Cương Kiếm lập tức bay rơi xuống mặt đất, mặt kiếm lại trở nên sáng bóng tuyết lượng. 
Xoẹt 
 một tiếng, Diệp Thần thu kiếm vào vỏ, rồi nhìn về phía Vương Nguyên đang hôn mê ngã xuống đất, sắc mặt bình tĩnh. Nếu không phải Vương Nguyên chiêu chiêu muốn trị hắn vào tử địa, hắn cũng sẽ không ra tay ngoan độc như vậy, Vương Nguyên tâm ngoan thủ lạt thường ngày cuối cùng rơi vào kết cục như thế, thật sự ứng nghiệm bốn chữ 
gieo gió gặt bão 
. Diệp Thần thần sắc bình tĩnh đạm nhiên, còn tất cả đệ tử treo tên đang vây xem đã hoàn toàn sợ đến ngây người. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Vương Nguyên cao cao tại thượng ngày xưa, lại sẽ nhanh như vậy mà thất bại, còn bại thảm hại đến thế! Song thủ bị chém đứt, khí hải càng bị đâm thủng. Vương Nguyên này, không còn khả năng tu luyện, cũng không còn tư bản để kiêu ngạo! Nghĩ đến trước kia Vương Nguyên mồm mép không ngừng muốn phế bỏ Diệp Thần, lại nhìn nhìn lại Vương Nguyên bây giờ nằm trên mặt đất như chó chết, sự xung kích mãnh liệt của cảnh tượng này, thậm chí khiến toàn bộ bên ngoài Võ Kỹ Các có một khắc tĩnh mịch. Tiếp đó, tiếng thét chói tai và tiếng nghị luận không thể tin được, trong sát na đã càn quét khắp đám người vây xem. 
Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-tinh-than-quyet/4677831/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.