Toàn thân Hoàng Hữu Địch run rẩy, không chỉ bởi vì sự thống khổ thể xác, càng là bởi vì loại sỉ nhục và áp bức vô tận này.
Tần Vấn Thiên, bảo hắn nhận sai.
Hắn thân là hoàng tử tuyệt đại thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc, chưa từng có ai bảo hắn nhận sai. Hoàng Hữu Địch hắn đây làm sao có thể sai, hắn từ nhỏ đã nhất định không tầm thường, từng trải các loại rèn luyện chiến đấu, mài dũa nên tính cách của hắn. Cả đời này của hắn dường như là hoàn mỹ không tì vết, một khi nhận sai, hắn có còn là hắn hay không?
Hôm nay, sỉ nhục chiến bại trận này đã như cứa một dao lên trên người hắn, nếu như hắn lại thừa nhận mình sai, khác nào cắt thêm một kiếm nữa trên miệng vết thương chưa lành, để lại cho hắn một vết sẹo khó có thể phai mờ. Hắn còn có niềm tin theo đuổi cảnh giới chí cao vô thượng nữa ư, còn truy tìm con đường của cổ đại đế nữa ư?
Không, Hoàng Hữu Địch hắn quyết không nhận sai, Tần Vấn Thiên cũng không dám giết hắn.
- Cái nhục ngày hôm nay, ta khắc ghi trong lòng. Hơn nữa, Cửu Hoàng Tiên Quốc ta cũng đã chịu mất mặt, rút lui khỏi nơi đây. Ngươi vậy mà lại vọng tưởng, còn muốn ta nhận sai, có khả năng sao?
Hoàng Hữu Địch lạnh như băng nói.
- Không thể nào sao?
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên vẫn cương quyết lạnh như băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3744120/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.