Lời nói của Tần Vấn Thiên thật là cuồng vọng. Bạch Hổ tộc của hắn chính là vương tộc trong yêu giới, địa vị tôn quý cỡ nào, giống như hoàng tộc tiên quốc trong đám võ tu nhân loại.
Đùng.
Bạch Mâu lại bước chân ra, hư không chấn động, sát khí ngút trời.
- Ta vốn muốn tha chết cho ngươi, nhưng ngươi lại dám càn rỡ như vậy, làm nhục Bạch Hổ tộc thần thú của ta. Nếu đã vậy, cho dù ta không giết ngươi, cũng sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc làm như vậy.
Lời vừa dứt, hung uy trên người Bạch Mâu dâng lên ngút trời.
- Lời này thật là nực cười. Chẳng lẽ chỉ cho phép Bạch Hổ tộc các ngươi làm nhục người khác, không cho người khác đánh trả.
Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng nói.
- Không thể.
Bạch Mâu liếc nhìn Nam Hoàng Vân Hi:
- Ngươi nói không sai, chỉ cho phép Bạch Hổ tộc ta làm nhục ngươi, còn ngươi không được phép đánh trả. Nam Hoàng Vân Hi cho dù ngươi là thánh nữ truyền thừa của Nam Hoàng thị, nhưng ở nơi này là thánh viện, Nam Hoàng thị các ngươi đặt chân tới đây thì không mạnh bằng Bạch Hổ tộc ta. Còn ngươi, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp.
Ý uy hiếp trong lời nói không chút che giấu, sắc mặt Nam Hoàng Vân Hi tái xanh, bàn tay Tần Vấn Thiên vung lên, một tòa thành trì lập tức xuất hiện. Trong ánh sáng long lanh, núi cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3736368/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.