Tần Vấn Thiên nhìn Khương Tử Dục không nghĩ tới việc hắn lại xoay chuyển lời nói như vậy, vậy mà bản thân lại được mời đến Khương thị cổ tộc làm khách.
Nhưng mà, Khương Tử Dục này lòng dạ khó lường, hắn tự nhiên không có khả năng đến được nên đáp lại nói ra:
- Ngươi mới vừa nói trên người của ta có bí mật dễ dẫn phát đến đại nạn, giờ phút này lại mời ta đến Khương thị cổ tộc, bất giác ta thấy buồn cười. Nếu ta vào Khương thị cổ tộc thì chẳng phải là mặc cho ngươi bài bố sao.
- Ta cam đoan, ngươi như nguyện ý đến đó, ta sẽ kính ngươi là khách mà đãi ngộ.
Khương Tử Dục cười nói, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ thần bí, tựa hồ mãi mãi ẩn chứa sự tự tin làm cho người ta nhìn không thấu.
- Cổ lão thị tộc truyền thừa vô số năm, ai mà biết được có được thủ đoạn gì, chỉ sợ là tuỳ tiện có thể khống chế được suy nghĩ của một người.
trong lòng Tần Vấn Thiên cười lạnh không thôi nói. Khương Tử Dục này không khỏi quá ngây thơ đi, nghĩ Tần Vấn Thiên hắn lại là kẻ ngu muội như vậy sao.
- Ta không rảnh.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói.
- Ngươi không dám thì có ?
Khương Tử Dục nói khích.
- Ngươi nói câu đầu tiên lại là mời ta đến Khương thị ngươi, ngươi có mặt mũi lớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3721478/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.