Chương trước
Chương sau
Tần Vấn Thiên và các vị cường giả của Tần môn hiện vẻ mặt nghiêm túc. Lúc trước bọn họ đã chiến đấu cùng Tử tông cũng hao phí không ít tinh lực, tổn thất rất lớn. Tần Vấn Thiên thậm chí đã tung ra Diệt Tiên nhất kiếm, lực lượng trong cơ thể tiêu hao đi rất nhiều. Tuy vẫn chưa tới trình độ sơn cùng thủy tận, nhưng đã rất khó có được chiến lực đỉnh cao.   

             Trước tình hình như thế, khó có thể đối phó với Tà cung, huống chi còn tăng thêm Đông Thánh Tiên môn nữa.  

             - Muội dẫn huynh đi.  

             Thanh Nhi truyền âm nói với Tần Vấn Thiên.  

             - Đệ tử của Tần môn đều có mặt ở đây, nếu chúng ta trốn, chắc chắn Đông Thánh Tiên môn sẽ trút giận vào bọn họ, làm nhục đệ tử của Tần môn ta.  

             Tần Vấn Thiên trả lời. Tuy người của Đông Thánh Tiên môn không dám tru diệt những hậu duệ của đế vương này, nhưng làm nhục thì cũng dám lắm. Đây là thành Cổ Đế, hậu nhân chiến đấu với nhau, chỉ cần không giết chết, các trưởng bối chắc là sẽ không tham dự.  

             - Xuất thủ.  

             Đệ tử của Đông Thánh Tiên môn lên tiếng lần nữa. Ánh mắt của Ma Tà lại chăm chú nhìn Tiểu Hỗn Đản, đây mới đúng là con mồi của hắn. Đối với Ma Tà hắn, ân oán với Tần Vấn Thiên có thể giải quyết sau. Ngày hôm nay hắn tới đây chỉ có một mục đích trọng yếu nhất, chín là đoạt một trong chín phần truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, một khi hắn có hai phần chín truyền thừa, thực lực sẽ mạnh hơn.  

             - Ầm ầm.  

             Chỉ thấy người của ba đại trận doanh Đông Thánh Tiên môn khác đua nhau tụ hợp, kết thành chiến trận, trong lúc nhất thời khí thế càn quét thiên địa, cuồng bạo vô biên, phong vân trong thiên địa biến sắc. Trong một chiến trận, bọn họ mơ hồ hiện ra hình một con cổ yêu, giống như một tôn Thái Cổ ma viên, cuồng bạo vô biên, hai tròng mắt lúc khép mở có uy áp vô thượng, khí thế cực kỳ cuồng dã trong hư không, bao phủ cả một mảnh thiên khung.  

             Lại có người tụ hợp cùng khởi tạo một chiến trận, quanh thân bọn họ nổi lơ lửng từng ngọn Huyền Hoàng cổ đỉnh, có phù văn vô tận khắc trên chiếc cổ đỉnh, từ đó buông xuống khí thế có thể ép vỡ bầu trời, trấn áp vạn cổ. Dường như đó là cổ đỉnh hủy diệt hết thảy mọi thứ, dường như mỗi một tòa cổ đỉnh đều đến từ thời Thái Cổ. Phù văn vô tận khiến cho vô số cổ đỉnh lộ ra uy thế và phong cách rất cổ xưa, như lại mãi mãi tồn tại trên bầu trời, cực kỳ uy lực.  

             Chiến trận cuối cùng là tùy ý nhất, dường như chín người bọn họ cùng lập một trận, hiện ra chín quần thể chiến đấu, linh hoạt đa dạng, có thể ứng đối với các loại chiến đấu đột phát, uy lực cũng đáng sợ đến mức siêu cấp.  

             Bốn đại chiến trận này, tám mươi mốt người thành một quân đoàn chiến đấu, có phong cấm hư không, có cường giả công phạt vô thượng, còn có tiểu chiến trận linh hoạt đa dạng, có thể nói là hoàn mỹ, không có bất kỳ sơ hở nào. Mặc dù không có người của Tà cung và Tử tông, 324 người bọn họ cũng đủ uy hiếp đến các cường giả của Tần môn, cho dù Tần môn có ba vị chiến lực đỉnh cấp, nhưng mạnh ai nấy đánh, không thể ngưng tụ chiến trận siêu cường như bọn họ.  

             Đông Thánh Tiên môn phái bọn họ đi đối phó với Tần môn, tru diệt Tần Vấn Thiên, chứ không phải là nhất thời bị kích động. Mỗi nhân vật Tiên đế đều suy tính rất chu toàn trước bất kỳ sự việc nào, không để cho xuất hiện sơ suất.  

             - Oành.  

             Cường giả chiến trận Thái Cổ ma viên của Đông Thánh Tiên môn phát khởi công phạt, ma chưởng cực kỳ cuồng bạo bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, từ thiên khung giáng xuống, một cổ lực lượng vô thượng ập xuống như muốn nghiền ép hết thảy mọi thứ, phá toái hư không, bay thẳng tới đập vào thân thể của Tần Vấn Thiên.  

             Bóng người Thanh Nhi nhoáng lên một cái, thân thể của nàng chắn ở trước mặt Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy lực lượng hư không đáng sợ không gì sánh nổi phun trào trên người nàng, Thanh Liên thánh điển phun trào ra, lực lượng không gian vô tận càn quét thiên địa, lập tức nàng đánh Trảm Tiên đồ tới hư không. Nhưng mà chưởng ấn đánh tới quá mức đáng sợ, trấn áp xuống, trực tiếp đánh Trảm Tiên đồ rách nát. Trong một chưởng của Thái Cổ ma viên tích chứa phù quang vô tận, tích chứa nhiều lực lượng sâu xa trong đó, hủy diệt hết thảy mọi thứ.  

             Tiếng nổ ầm ầm cực lớn trong thiên địa. Thần sắc Thanh Nhi lạnh như băng, người của Tần môn đua nhau tụ đến, phát động công kích tới hư không, trong lúc nhất thời thiên địa cũng thay đổi đến cuồng bạo lên, các sắc thái công kích càn quét đánh vào đại chưởng ấn đáng sợ kia. Cuối cùng một tiếng nổ ầm, ma chưởng che trời bị nát vụn, nhưng chỉ thấy vô số Huyền Hoàng cổ đỉnh có thể trấn áp vạn cổ lại buông xuống, mỗi một chiếc cổ đỉnh đều lộ ra uy áp vô thượng.  

             - Dạng chiến trận này dựa vào một lực lượng của cá nhân thì không cách nào phá mở, mà lực lượng công kích của tất cả người Tần môn chúng ta đều quá phân tán rồi, không giống như lực lượng chiến trận tụ hợp lại cùng nhau, sản sinh ra sự cải biến về chất, nên tác dụng dẫn đến cũng có hạn, trận chiến đấu này nhất định phải thất bại.  

             Nam Hoàng Vân Hi thấp giọng nói, ánh sáng đỏ ngập trời trên người nàng càn quét ra, vô số cổ phượng đánh tới một cổ đỉnh, cuối cùng đánh cho một cổ đỉnh rạn nứt ra, nhưng vô số cổ đỉnh khác lại trấn sát tới, uy lực cực kỳ, nên dựa vào thực lực một mình Nam Hoàng Vân Hi thì còn xa mới đủ.  

             Dĩ nhiên Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ lời của Nam Hoàng Vân Hi nói, hợp thành chiến trận để chiến đấu là tương đương với tập hợp lực lượng của một đám cường giả cùng nhau đánh ra đòn công kích hoàn mỹ, phát huy ra uy năng gấp mười gấp trăm lần. Chiến trận càng mạnh uy năng càng lớn, cho dù trong bọn họ có một người có sức chiến đấu gấp năm gấp sáu lần, nhưng đụng phải đòn công thủ gấp mười gấp trăm lần của đối phương thì vẫn bị chấn nát.  

             Cho dù mười người Tần môn đồng thời công kích, nhưng bởi vì công kích phân tán, cho nên một khi đụng phải đối phương công kích gấp mười lần thì chỉ có thể bị chấn nát diệt sạch. Công kích của mười người đó sẽ lần lượt bị xóa diệt, công kích phân tán không thể tập hợp được lực lượng giúp cho trình độ uy lực mạnh lên, vậy thì không cách nào chống lại chiến trận công kích.  

             Tần Vấn Thiên bước chân ra, giơ tay đánh tới một tôn cổ đỉnh trong đó, nhưng hắn bị đẩy lui, hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn đã không phải là hắn như trước rồi, mặc dù Diệt Tiên nhất kiếm không đến mức uy hiếp đến tính mạng của hắn giống như trước kia, nhưng cũng đủ để cho sức chiến đấu của hắn giảm xuống.  

             Vô số cổ đỉnh điên cuồng công đánh tới Tần Vấn Thiên, muốn lấy mạng của hắn. Cường giả của Tần môn tụ tập trước người Tần Vấn Thiên, giúp hắn chống cự những lực lượng này công kích. Nhưng mọi người đều thầm có chút tuyệt vọng, trận chiến đấu này tất nhiên người của Tần môn phải chiến bại.  

             Ma Tà một mực không xuất thủ, trước đó hắn chỉ lên núi xem hổ đấu, ở phía xa chờ Tử tông và Tà cung đại chiến. Quả nhiên hai bên lưỡng bại câu thương. Giờ này đã đến thời điểm hắn xuất thủ, không ngờ đại quân của Đông Thánh Tiên môn lại giết tới. Điều này làm cho Ma Tà lộ ra thần sắc thú vị. Nếu cứ như vậy, dường như hắn không cần mất bao nhiêu sức lực là có thể bắt được con yêu thú kia rồi, sợ là chẳng mấy chốc người Tần môn sẽ không chịu nổi.  

             - Tần môn huynh đệ.  

             Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, hư không vang dội âm thanh của hắn:  

             - Trận chiến này chúng ta bị ba phe thế lực vây công, nhất định thất bại, nếu không chiến cũng là cái tội, nhưng bây giờ nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, tất nhiên huynh đệ Tần môn ta sẽ bị nhục tại nơi này. Các ngươi nguyện ý như thế, hay là nguyện ý bỏ hết không tiếc hết thảy mọi thứ đánh một trận?  

             Tiếng nói của Tần Vấn Thiên chấn động hư không. Đúng như Tần Vấn Thiên nói vậy, nếu tiếp tục chiến đấu bọn họ chắc chắn sẽ bại, không chống đỡ được Đông Thánh Tiên môn, còn có Tà cung ở ngoài nhìn chằm chằm. Mặc dù những người này không dám giết chết bọn họ, nhưng cũng sẽ đả thương bọn họ, sau đó cướp bóc sạch sẽ.  

             Do đó thời khắc này Tần môn buộc phải lựa chọn.  

             Tiếp tục chiến đấu, chiến bại bị làm nhục.  

             Hoặc là buông tay đại chiến, tế ra Tiên binh, có thể bù đắp lại một số tình thế bất lợi. Nếu như đã có Tiên binh, thực lực của tất cả mọi người tăng vọt, bọn họ còn có một cơ hội. Thế nhưng loại quần chiến sử dụng Tiên binh có nguy hiểm cực lớn, rất có thể sẽ bỏ mạng, buông tay ra đánh một trận đều là lấy mạng để đánh đấy.  

             - Chiến!  

             Một giọng nói vang lên, đáp lại lời của Vấn Thiên.  

             - Buông tay ra đánh một trận đi, sao có thể bị người của Đông Thánh Tiên môn làm nhục chứ.  

             Các thiên kiêu của Tần môn đáp lại. Tần Vấn Thiên còn chưa lên tiếng, liền cảm nhận được từng đạo tiên uy phun trào, các cường giả đua nhau tế ra Tiên binh, trong lúc nhất thời khí thế trong thiên địa phun ra nuốt vào càng thêm cuồng bạo, có uy năng vô thượng.  

             Trong những người này kẻ hành động sao cũng được đáng ra phải là Tần Vấn Thiên, bỡi vì hắn không sợ giết chóc, cục diện giữa hắn và Đông Thánh Tiên môn vốn đã đến mức không chết không thôi. Chỉ có điều giờ này lại làm liên lụy đến Tần môn, Tần Vấn Thiên có chút áy náy, lại nói:  

             - Các huynh đệ Tần môn từng người đánh giết ly khai ra khỏi chiến trường, trận chiến này chúng ta bỏ qua cũng được, ngày sau sẽ báo thù.  

             - Vậy còn huynh thì sao?  

             Có người hỏi.  

             - Yên tâm, ta còn muốn tàn sát hết người của Đông Thánh Tiên môn, làm sao chết trận được.  

             Tần Vấn Thiên ngạo nghễ nói, tay trái của hắn cầm Thiên Bằng phù cốt, tay phải tế ra yêu kiếm, chỉ thấy bàn tay lướt trên yêu kiếm, lập tức yêu kiếm kêu vù vù, phun trào một cổ khí tức ngập trời, vang lên tiếng coong coong, kiếm khí càn quét thiên địa.  

             - Oành.  

             Một cổ uy thế đáng sợ phun trào từ trên thân yêu kiếm. Yêu kiếm trở nên lớn lên, phảng phất có hư ảnh của Đại Bằng xuất hiện, muốn bay lượn lên giữa không trung. Thiên Bằng phù cốt bắt đầu chiến động, lập tức Tần Vấn Thiên thấy cảnh tượng rung động, phù sáng lóng lánh vô tận trên yêu kiếm không ngờ lại hóa thành một cổ lực hút đáng sợ, thu nạp Thiên Bằng phù cốt rồi lập tức nuốt vào trong đó.  


             - Ngươi nói ngươi hận trời quá thấp, giờ này đã vào Tiên vực, ta cũng sẽ bước chân vào Tiên chi cảnh giới, hy vọng ngươi không để cho ta thất vọng.  

             Lời vừa rơi xuống, Tần Vấn Thiên chém ra một kiếm, trong phút chốc yêu kiếm càn quét hư không, một đạo kiếm mang tuyệt thế như muốn phá vỡ hư không. Cường giả của Đông Thánh Tiên môn đua nhau tế ra Tiên binh pháp bảo chống cự, một chùm sáng phóng lên cao xé rách hết thảy mọi thứ, trực tiếp phá bỏ xé rách vách ngăn hư không do chiến trận bày ra.  

             Chỉ thấy một vị cường giả của Đông Thánh Tiên môn tế ra một chuông lớn màu vàng, có phù sáng lóng lánh loá mắt. Cái chuông lớn trôi nổi trên không, lập tức vang lên tiếng chấn động, một cổ âm ba đáng sợ càn quét thiên địa, khiến cả người Tần Vấn Thiên rung bắn lên, như có từng tia chớp nhập vào bên trong cơ thể, khiến cho thân thể hắn run rẩy.  

             Đây là sức uy hiếp của Tiên binh. Bọn họ đều là cường giả Thiên Tượng cảnh, không thể nhập tiên, sức công kích của Tiên binh có thể uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thậm chí có thể xuất hiện cục diện chết trận song song, bởi vì song phương đều khó mà chống lại lực lượng Tiên binh của đối phương, cũng may là những người này không nắm lực lượng của Tiên trong tay, không có cách nào phát huy toàn bộ uy năng của Tiên binh, nếu không sẽ thảm hại hơn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.